Huân hương của cô ta có thể lừa gạt được Cố Ngọc Vy, nhưng cô ta không chắc chản có thể lừa được người sớm chiều chung đụng như Edward.
Hai người đều nghiên cứu về khoa tâm thần, cho nên người hiểu rõ cô ta nhất chắc chắn là Edward.
Trong nháy mắt gương mặt cô ta đã trở nên nghiêm túc, bảo anh ta đi vào.
Sắc mặt Edward lạnh lùng, nói: “Anh muốn… nói chuyện với em”
“Nói chuyện gì?”
“Hương của em… có vấn đề”
“Vấn đề gì?”
Tạ Quế Anh thản nhiên hỏi.
“Nếu sử dụng lâu dài sẽ khiến cho tinh thần rối loạn, thậm chí là ỷ lại vào những hương thơm này, sẽ có cảm giác tán thành rất mạnh… đối với em”
“Đừng nói đàng hoàng như vậy… anh cứ nói thẳng sau này bọn sẽ trở thành nô lệ của em là được rồi. Thật ra em cũng không có ý định giấu diếm anh, sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, nhưng em cũng biết rằng anh thích em, anh không trở về để tố cáo em, cho nên khi anh phát hiện ra điểm bất thường, chuyện đầu tiên anh làm là tới tìm em nói chuyện, không phải sao?”
Tạ Quế Anh vô vị mà nhún vai, dáng vẻ rất lạnh nhạt.
“Được, nếu em đã không kiêng kị gì vậy thì anh cũng nói thẳng luôn. Em… em không hề thích anh, người em coi trọng là anh Trung. Vậy em…vậy tại sao lần trước em lại đồng ý với anh?”
“Bởi vì em cần bọn họ buông lỏng đề phòng với em, như vậy mới dễ dàng ra tay. Bây giờ em có thể nói rõ ràng với anh rằng, em chỉ đang lợi dụng anh thích em mà thôi, cho nên em đang muốn làm gì thì làm”
Tạ Quế Anh cười nói, trên mặt là nụ cười mê người, nhưng đằng sau nụ cười đó quả thật là lòng dạ rắn rết.
Việc cô ta giỏi nhất chính là nhìn thấu lòng người.
Edward yêu cô ta nên sẽ không bán đứng cô ta, anh ta là người tin tưởng vào tình yêu, trung thành với người yêu.
Cho nên cô ta có thể không chút kiêng kị mà nói ra những lời này.
Edward nghe thấy những lời này, cảm thấy từng câu từng chữ đều là gai nhọn, mạnh mẽ đâm vào trái tim anh ta.
Nắm đấm bất tri bất giác mà siết chặt lại, móng tay đâm vào máu thịt, đau đớn xót xa.
Rõ ràng là nên xông lên xé rách khuôn mặt giả tạo của cô ta, nhưng anh… lại không thể cất bước nổi.
Thậm chí, từ tận đáy lòng không có cách nào phản bác được.
Bởi vì mỗi câu mỗi chữ mà cô ta nói đều đúng.
Quả thật là anh ta không thể khiến cô ta tổn thương, cho dù cô ta không yêu mình, anh ta cũng không thể tố cáo cô ta.
Nếu không hậu quả chỉ có một, cô ta không sống nổi.
“Tạ Quế Anh, cô quá coi thường tôi rồi. Cô mà trước đó tôi yêu, vẫn còn là một bác sĩ. Bác sĩ tuân theo lương tâm, tôi sẽ không để cô gây thương tổn cho cả nhà anh Trung”
“Tôi không gây thương tổn, mỗi người bọn đều rất tốt còn gì?”
“Tốt ư? Lúc đầu vợ chồng anh Trung vẫn hòa thuận, nhưng bây giờ đã trở thành thế nào?”
Edward nổi giận nói.
“Tôi đang giúp anh ấy!”
“Cái gì?”
“Cố Thành Trung và .Jane De Kettering đều đang theo đuổi cùng một người phụ nữ, hai kẻ mạnh tranh chấp, không chết cũng bị thương, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Phụ nữ thì chỉ cần một người, nhưng lại có những hai người đàn ông ưu tú, chỉ vì một Hứa Trúc Linh, thật sự là quá uổng phí”