Thang máy chỉ có hai người bọn họ, trong không gian chật hẹp ấy, không biết tại sao Bạch Minh Châu lại cảm thấy không được quen.
Tuy anh ta là con người điềm đạm nho nhã nhưng một khi trở nên nghiêm túc không nói một lời thì vẫn khiến cho con người ta cảm thấy có áp lực. Cô ấy co rụt mình vào trong góc nhỏ, không ngờ anh ta lại nhích đến gần, đứng song song bên cạnh cô. “Em muốn mua cái gì?”
“Tôi… Tôi xem thử coi, tôi ăn hết đồ ăn vặt của Trúc Linh rồi nên mua một ít về trả lại cho cậu ấy.”
Yên tĩnh…
Khi lời nói kết thúc thì không gian chật chội ấy lại trở về với bầu không khí tĩnh lặng.
Nếu một cây kim rơi xuống đây thì chắc họ cũng có thể nghe thấy rất rõ. “Thế… Thế anh muốn mua cái gì?”
“Thạch trái cây, em muốn ăn cái đó mà? Trước đấy em còn hỏi xin tôi link đặt hàng bộ em quên rồi hả?”
“Anh… Anh nói là anh không muốn cho tôi cơ mà?” Cô khó hiểu nhìn anh ta, không phải mua trên mạng mà là mua dưới lầu ư?
Tại sao cô ấy lại không phát hiện ra, cô ấy ăn hết thạch trái cây dưới lầu rồi, không có vị hôm đó mà. “Em muốn ăn hả?”
“Tôi thích ăn món đó lắm, lần trước ăn thử thấy mùi vị cũng khá ngon, mua một ít để trong nhà, nói không chừng hôm nào đó lại muốn ăn.”
Máy hát đã phát rồi, cô ấy cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều “Cần gì phải phiền phức như thế?”
“Cái gì…
Bạch Minh Châu vẫn chưa hiểu được ý nghĩa sâu xa đẳng sau câu nói đó nhưng cô ấy sẽ biết nhanh thôi.
Không ngờ Ôn Ngụy Phong lại đột ngột xoay người chặn trước người cô, một tay giữ lấy gáy Bạch Minh Châu và tay kia thì đỡ người lên, với chiều cao này thì anh ta có thể thoải mái muốn làm gì thì làm.
Sau đó
Đôi môi mỏng đến gần, in lên cánh môi Bạch Minh Châu.
Cô ấy trợn trừng hai mắt, hoảng sợ nhìn gương mặt điển trai nhân lên vô số lần trước mặt mình.
Cũng đã lâu rồi anh ta không đeo kính nên giữa hai người hoàn toàn không có chướng ngại vật nào, dễ dàng hôn nhau như thế.
Anh ta hơi ngốc nhưng… Hôn thì lại cực kì nghiêm túc.
Cuối cùng cô ấy cũng kịp phản ứng, dùng hết sức lực mình có để đẩy anh ta ra và che kín miệng mình lại, trừng mắt nhìn Ôn Ngụy Phong: “Anh làm cái gì thế hả? Giở trò lưu mạnh với tôi ư? Anh muốn chết chắc?”
“Em hỏi anh là thạch trái cây mua ở đây mà? Đây là câu trả lời đấy.”
“Cái gì?” Bạch Minh Châu nghe thế thì tim chợt run lên, chẳng lẽ hôm đó cô đã say rượu và cùng với anh ta… Hôn anh ta rồi á? Làm sao có chuyện đó được?
Ánh mắt cô cứ trợn trừng, hoàn toàn không thể tin được. “Anh… Anh có đang gạt tôi không đấy?”
“Em cảm thấy những lời đó có giống gạt không?”
Anh ta nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tối tăm và sâu thẳm như mặt nước hồ tĩnh lặng. Tim cô cứ đập loạn hết cả lên, né tránh ánh mắt đó.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, cô ấy vội vàng lách ra ngoài và chạy đi không hề quay đầu lại. “Đừng đi theo tôi!”
Cô ấy có thể cảm nhận Ôn Ngụy Phong đang đứng ngay phía sau và tiếp tục đuổi theo nên tức giận xoay người lại và quát lên.
Ôn Ngụy Phong không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn cô ấy. “Đủ rồi, chỉ là say rượu thôi, anh đừng tưởng đó là thứ gì ghê gớm lắm!” Cô ấy vội vàng nói. “Thế nếu như chúng ta xảy ra quan hệ thì cũng không được tính ư?”
Say rượu làm càn
Anh ta nói đến đó thì kí ức đau đớn lại chợt hiện lên trong đầu cô. “Không tính, được chưa? Người lớn với nhau cả rồi, đừng ngây thơ như thế nữa được không? Một nụ hôn thôi, anh cứ chạy theo tôi hoài như thế làm gì? Đòi một lời giải thích hả? Hồn thì cứ hôn thôi, anh cứ xem như mình bị chó cắn một cái là được rồi.”
Cô ấy tự hạ thấp giá trị bản thân mình, hận không thể bắt anh ta nhanh chóng quên đi những chuyện hoang đường đó.
Bạch Minh Châu thề, nếu như sau này cô còn uống nhiều rượu như thế nữa thì sẽ đào một cái hố chôn mình xuống luôn.
Lần nào cũng có rượu vào là hỏng việc! Ôn Ngụy Phong nghe cô ta nói thế thì chợt giật mình.
Cô nói nghe nhẹ như gió thoảng máy bay, dù có xảy ra quan hệ cũng chẳng là gì cả. Đó là ngây thơ ư? Cô ấy ngây thơ mới đúng đấy!
Anh ta đi vội tới, dù Bạch Minh Châu muốn né tránh nhưng tốc độ của cô ấy mãi mãi không thể thắng được đôi chân dài của Ôn Ngụy Phong.
Anh ta dồn ba bước thành hai đi vội tới trước mặt cô, dùng sức giữ chặt lấy cổ tay cô. “Nếu em đã là người trưởng thành, tất cả mọi người đều không còn ngây ngô nữa thì được thôi, em cắn lại tôi một cái, tôi cam tâm tình nguyện bị con chó là em cắn đấy.”
“Anh…”
Bạch Minh Châu tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, đúng là không thể nói chuyện bình thường được với người này mà.
Tú tài nói chuyện với binh lính, làm gì có tú tài có lý nhưng không thể nói được, rõ ràng là cô có lý nhưng không nói được.
Cô không biết nên nói gì để cãi lại, cuối cùng tức giận đến mức giảm thật mạnh vào giày anh ta.
Nhìn thấy anh tay nhíu mày lại thật chặt nhìn chân bị đau với ánh mắt tối tăm thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Giày cao gót và giẫm người là đôi bạn thân.
Cô ta cứ tưởng là Ôn Ngụy Phong sẽ buông tay, không ngờ một giây tiếp theo anh ta lại dứt khoát đè cô vào vách tường, bàn tay to dễ dàng nắm lấy tay cô và giữ bên cạnh.
Cô đang chuẩn bị kêu cứu thì nào ngờ môi anh đã bá đạo đè xuống.
Khoảnh khắc đó, Bạch Minh Châu tưởng là anh ta sắp có nhân cách thứ hai rồi.
Rõ ràng Ôn Nguy Phong trở nên táo bạo hơn rất nhiều, khi quấn quýt với nhau đã vô tình cửa vào môi cô khiến nó vừa đau vừa nóng.
Cô đã giẫm rồi, cũng đá luôn rồi nhưng dường như anh ta không thể cảm nhận được sự đau vậy, để mặc cho cô ta đánh.
Nụ hôn ấy rất dài, rất dài.
Rất lâu sau đó anh ta mới thở hổn hển buông ra.
Ôn Ngụy Phong nhìn cô thật lâu, giọng nói trầm ấm và khàn khàn với sức hấp dẫn kỳ la. “Đều là người trưởng thành cả rồi nên đừng ngây thơ như thế, một nụ hôn cũng chẳng là gì cả.”
“Anh..” Bạch Minh Châu tức giận đến nỗi mặt đỏ lên, không thể nói nổi một câu đầy đủ.
Lấy đá đập chân mình rồi! Anh ta lại dùng chính câu cô nói để phản bác lại cô! “Ôn Ngụy Phong, anh buông ra! Nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo.”
“Em muốn đán anh hả? Em đánh đi, đánh xong anh vẫn hôn em.”
“Anh điên rồi hả?” Cô ấy gào lên, đôi mắt xinh đẹp là ngọn lửa. “Đúng, anh điên rồi. Em có biết là nụ hôn trong khi say rượu đó đã khiến anh hoang mang đến tận bây giờ nhưng em lại bảo anh phải xem nó như mây gió thoảng qua. Anh thích em nhưng anh luôn ngu ngốc không nhận ra điều đó, cho đến khi anh tưởng rằng em đang chìm trong biển lửa, anh đã liều mạng đi cứu em. Anh cứ tưởng đó chỉ là tình cảm đơn phương nhưng anh nhận ra dường như em cũng thích anh khi chạy lên vào ngày hôm đó. “Thế tại sao em lại không thừa nhận, thừa nhận là trong lòng em có anh khó lắm ư?”
“Không có, hoàn toàn không có! Đó đều là những suy nghĩ miên man của anh thôi. Tôi không lên đó để tìm anh mà là do trong nhà tôi có những thứ quý giá cần lấy lại!” Cô ấy vội vàng giải thích. “…” Ôn Ngụy Phong nhíu mày lại thật chặt, cả gương mặt trở nên âm u đáng sợ, cảm giác như mưa to gió lớn đang kéo về.
Anh ta cắn môi, sau đó tiếp tục hôn cô, không cho cô thời gian để thở dốc.
Bạch Minh Châu khó thở bèn há miệng cắn thật mạnh.
Cứ tưởng là lần này chịu đau anh ta sẽ buông ra nhưng người Ôn Ngụy Phong run lên rồi một giây sau sự tấn công ấy lại trở nên mạnh mẽ như mưa rền gió dữ.
Máu tươi cứ quanh quẩn trong miệng hai người.
Cô ấy không kịp thở nên liều mạng giãy dụa nhưng chẳng thể làm gì được.
Sau một thoáng do dự thì cô ấy đột nhiên nhấc chân lên thật mạnh.
Bấy giờ thì cơn đau cực kì dữ dội, suy cho cùng thì nơi đó cũng hết sức yếu ớt.
Ôn Ngụy Phong khom lưng, một tay chống vào tường, sắc mặt trở nên tái nhợt và mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Mồ hôi rơi xuống từng hạt từng hạt lớn khiến con người ta cảm thấy hết sức sợ hãi.
Bạch Minh Châu cũng nhận ra được bản thân mình ra tay quá nặng, nhìn dáng vẻ anh ta đau khổ như thế, muốn lên an ủi nhưng lại không biết mình phải nói thế nào. “Là do… Là do anh ức hiếp tôi trước đấy nhé.”