“Nhưng bà ấy là vì em.”
“Anh không thể mất đi em, anh cũng không thể để mất đi mẹ mình. Đây là cách duy nhất mà anh có thể nghĩ ra, để anh xử lý, đợi bốn mươi tám tiếng sau.
Em hãy rời khỏi đây, đừng ở lại đây, tất cả bọn họ đều có ý xấu với em, anh sợ rằng mình sẽ không bảo vệ được em.”
“Vậy anh hai…”
Cô vần còn nhớ như in những lời mà Cố Thiện Linh vừa rồi đã nói, anh ta muốn một đáp án.
“Để anh giải quyết.”
Cố Thành Trung đẩy cô vào trong thang máy, để cho cô mau chóng rời khỏi đây.
Cô không có cách nào khác, cô ở lại đây sẽ càng khiến anh càng thêm phiền não.
Cửa thang máy dần dần đóng lại, cho đến khi hoàn toàn khép lại nhìn không thấy người bên trong.
Thang máy đã bắt đầu đi xuống, Cố Thành Trung vần chưa chịu rời đi.
Ngay trong lúc này, Cố Thiện Linh xuất hiện.
“Dễ dàng thả đi như vậy sao?”
Anh ấy nói với giọng lạnh lùng.
“Niệm đến tình cũ.”
Cố Thành Trung quay lưng với anh ấy, lạnh nhạt nói ra bốn chữ.
Cố Thiện Linh nghe xong, nheo mắt hung dữ, anh ấy đẩy mạnh anh ngã xuống đất, rồi nắm lấy cổ áo anh, tỏ ra vô cùng tức giận.
“Em đúng thật là một người trọng tình trọng nghĩa, mẹ còn đang nằm hôn mê trong phòng bệnh không biết khi nào tỉnh lại, còn anh ở lại đây niệm tình cũ với vợ của anh sao?”
“Chuyện này không có liên quan gì đến cô ấy…”
“em dám nói chuyện này không có liên quan đến cô ta? em dám nói không hề liên quan đến cô ta một chút nào?
em nói anh mất đi tỉnh táo, anh thấy người bị Hứa Trúc Linh đớp mất hồn mới là em đấy. Em vì cô ta, đã làm ra những chuyện gì? em ở làm hài lòng cả hai bên, em không dám làm hại đến cô ta, nhưng lại cảm thấy có lỗi với mẹ, em đã biến mình thành thứ gì rồi?”
“Dạo gần đây em gầy đi nhiều, em đang làm chuyện gì? Đang làm thứ gì?”
“Em sẽ giải quyết hết mọi chuyện.”
“Cố Thành Trung!”
Cố Thiện Linh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh, tức giận đến mức cả người run bần bật, giận đến mức hét lên thành tiếng.
Anh ấy giận đến mức cả gân xanh trên trán cũng nổi hết lên.
“Em là em trai của anh, em rốt cuộc đã giấu anh những chuyện gì. chuyện gì cũng đều do em giải quyết, vậy thì cần một người anh cả như anh để làm gì?
người phải bảo vệ nhà họ Cố đáng ra phải là anh, em thể hiện cái gì cơ chứ?
Anh độc thân một mình, không có gì đáng luyến tiếc, nhưng còn em thì lại khác!”
“Cố Thành Trung, anh không cần biết em quyết định như thế nào, anh muốn em dừng tất cả mọi chuyện lại.”