Cô ngước mắt lên và bắt gặp ánh nhìn của anh ta.
Ánh mắt của anh ra rất lạnh, khi nhìn vào ai cũng không có chút nhiệt độ.
Tất nhiên cô biết “ông ta” này là ai.
Sau khi Thẩm Thanh rời đi, Ngôn Minh Phúc đã nhốt Ngôn Minh Hi vào hầm và tra tấn.
Không ngờ lâu như vậy mà ông ta vẫn chưa chết, Ngôn Minh Phúc không tiễn ông ta lên đường, ngược lại người tiễn lại chính là con trai ruột của ông ta.
Việc tự tay giết chết bố ruột của mình đòi hỏi rất nhiều can đảm và lòng căm thù mới có thể ra tay được.
“Anh muốn khóc không?”
Cô thận trọng hỏi.
Giờ phút này Ngôn Phúc Lâm rất yếu đuối.
Cô thực sự sợ anh ta sẽ ngã xuống, không gượng dậy nổi.
Ngôn Phúc Lâm nghe vậy, kinh ngạc nhìn cô.
Thật ra, trong lòng anh ta rất đau khổ, nhưng lại không có một giọt nước mắt nào.
Nước mắt dường như đã cạn trong mấy ngày mẹ anh ta ra đi.
Ngôn Minh Phúc thì suốt ngày ở trong hầm tra tấn Ngôn Minh Hi, khi nghe tiếng hét đau đớn của ông ta thì Ngôn Minh Phúc mới có thể cảm thấy được sự đau khổ.
Thời gian còn lại cũng rất ít khi xử lý công việc, cả ngày cứ say rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại say.
Thậm chí ông ấy còn tin tưởng mấy câu chuyện cổ tích ngày xưa, hy vọng sẽ gặp lại Thẩm Thanh ở trong mơ Nhưng mỗi khi thức dậy, ông ấy đều suy sụp.
Kết quả trong mơ cũng có thể tưởng tượng được.
Trong khoảng thời gian này, mọi người đều nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ.
Thân thế của anh ta đã được tiết lộ trước nhiều người, tất cả mọi người ở Đà Nẵng đều biết anh ta không phải là con ruột của Ngôn Minh Phúc.
Thẩm Thanh là người phụ nữ thanh thuần, không có bất cứ chuyện tai tiếng nào, dưới sự theo đuổi mạnh mẽ của Ngôn Minh Phúc, bà ấy đã gả vào nhà họ Ngôn cao sang quyền thế.
Vợ chồng hòa thuận với nhau, là cặp đôi kiểu mẫu trong tâm trí của mọi người.
Nhưng… đôi vợ chồng này lại gây ra một câu chuyện cười lớn như thế.
Và anh ta chính là chuyện cười.
Anh ta là một loài hoang dãt Đăng sau câu chuyện tình yêu xúc động lòng người, thế mà anh ta lại không phải là con ruột của Ngôn Minh Phúc.
Một số người đã đồng cảm với anh ta.
Mất bố mất mẹ, cả một nhà giờ chỉ còn mình anh ta.
Có người thì cười nhạo anh ta.
Không phải con ruột, cũng không phí chút sức lực mà chiếm được tài sản, tương đương với một con sói trắng đeo găng tay rỗng.
Một số người thậm chí hy vọng rằng họ cũng có quyền thừa kế dễ dàng như vậy.
Không ai biết được nỗi đau của anh ta, tất cả đều đang chờ xem anh ta có thể làm ra trò cười nào cho thiên hạ.
Đã lâu rồi anh ta không khóc, hai mắt cũng đã khô khốc, không khóc được, cười không nổi, lúc nói chuyện cũng có vẻ rất khó khăn.
Anh ta khẽ lắc đầu: “Anh không muốn khóc nữa”
Năm chữ ngắn ngủi này rất thấp và âm u, không có một chút tức giận, tất cả đều là sự chết lặng.
Khi Hứa Trúc Linh nghe thấy những lời này, cảm giác như có một mũi kim đâm vào tim cô một cách mãnh liệt, đau đớn kinh khủng.
Hốc mắt của cô đã ươn ướt và nước mắt đã lặng lẽ rơi mà cô không hề hay biết.
Ngôn Phúc Lâm nâng tay lên lau đi những giọt nước mắt nóng hổi của cô, cô mới nhận ra rằng mình đã bật khóc.