Cô dẫn Hứa Trúc Linh vào trong, ở đây cũng không phải là quán bar quá cao cấp, cũng chỉ đèn đỏ rượu xanh.
Âm nhạc được mở rất to, đến mức định tại nhức óc.
Ở chính giữa có một sàn nhảy hình tròn, có người công khai đứng trên đó cởi đồ, cởi đến khi trên người chỉ còn nội y thì bắt đầu múa cột.
Hứa Trúc Linh chưa từng nhìn thấy những thứ này, cô cũng từng đi làm thêm ở quán bar trong trường học nhưng đến đó đều là học sinh nên chỉ có uống một chút rượu.
Cô chưa từng nhìn thấy những trò như thế này, trong giây lát cô kinh ngạc mắt chữ 0 mồm chữ A.
“Minh Châu… ở đây có vẻ không tốt lắm đâu? Nếu muốn uống rượu thì chúng ta có thể mua bia về uống được không?”
“Không sao, chúng ta chỉ uống một ít rồi về.”
Nếu đã vào đây rồi thì làm gì có chuyện đi về chứ. Bọn họ chọn một góc có vẻ khá yên tĩnh rồi chọn loại cocktail nổi tiếng nhất của quán này.
Bạch Minh Châu uống hết ly này đến ly kia như đang uống nước.
Cô đang cảm thấy không vui.
Hứa Trúc Linh ngây người ra từ nãy tới giờ đến bây giờ mới phản ứng lại được.
Chuyển nhà trong một đêm rồi lại tự nhiên muốn uống rượu, làm sao có chuyện không có gì được.
Cô gõ và đầu mình, trí tuệ của cô đúng là chưa bao giờ đạt mốc trung bình.
“Minh Châu, cậu… có phải có chuyện gì không? Nếu được thì nói tớ nghe thử.”
“Tối hôm qua.. tới gọi điện cho Nguyên Doanh, anh ấy tìm được tin tức của Vy Oanh rồi.”
“Thật sao? Vy Oanh có được bình an không?”
“Có lẽ là cũng được bình an, nếu không thì giọng nói của anh ấy cũng không bình tĩnh được như vậy.”
“Vậy nên… cậu buồn đúng không?” Cô cẩn thận nói khẽ.
Bạch Minh Châu nghe vậy thì động tác trong tay tự nhiên dừng lại, chất lỏng màu xanh nhạt trong chiếc ly lắc lư qua lại, dưới ánh sáng đèn phản chiếu ra một màu sắc rất kỳ lạ.
Buồn sao…
Cô tự hỏi chính lòng mình.
Cuối cùng, khóe miệng cô nhếch lên, như có như không nở một nụ cười đau khổ rồi nói: “Không buồn là nói dối, nhưng… tớ có thể chịu đựng được. Không biết từ bao giờ, chỗ này trở nên kiên cường không thể lay đổ được nữa.”
Cô chỉ vào trái tim của mình.
Rồi cô lại ngẩng đầu và một ly rượu nữa lại đi xuống bụng.
Hứa Trúc Linh nhìn thấy cô uống rượu đầy đau khổ thì trong lòng cũng cảm thấy buồn.
Từ cổ chí kim, mượn rượu giải sầu chỉ càng làm sầu thêm sầu.
“Tớ gọi điện chp Cố Thành Trung trước, để anh ấy đến đón bọn mình. Tớ sợ bọn mình uống say, đến lúc đó không phân biệt được đông tây nam bắc. Tớ sẽ uống cùng cậu, hôm nay tớ uống cùng cậu một trận cho đã, tớ vừa gọi một ít đồ ăn, để bụng không uống rượu thì rất có hại cho dạ dày.”
Bụng đói uống rượu hại dạ dày… Câu nói này rất quen thuộc, hình như có người nào đó cũng từng nói với cô như vậy..
Rượu cồn làm đầu óc cô mơ hồ, cô không thể tập trung để suy nghĩ được nữa.
Hứa Trúc Linh nói vị trí của hai người cho Cố Thành Trung biết, cô không dám nói mình đang ở quán bar mà chỉ nói số nhà cho anh biết.
Từ trước đến giờ cô vẫn rất rành chuyện tiền trảm hậu tấu.
Cuối cùng cô uống cùng với Bạch Minh Châu.
Vị của cocktail không quá nặng, uống vào có vị ngọt ngọt và có cả vị thanh của hoa quả. Cũng khà là ngon.
Hứa Trúc Linh nếm thử một ngụm rồi lập tức trở nên có tinh thần, cô lại uống thêm một ly nữa.
“Ngon thật đấy! Chúng ta gọi thêm”
“Được, hôm nay tớ chủ chi.”
Hứa Trúc Linh hoàn toàn không biết là sau khi uống loại cocktail này xong thì sẽ không có cảm giác gì nhưng một lúc sau thì cơn say mới thật sự ập tới.
Hai người uống vô cùng vui vẻ, nhưng chưa đến 20 phút sau thì bắt đầu không còn nhìn rõ hình người nữa.
“Minh Châu… cậu… cậu đừng di chuyển nữa, tớ hoa mắt rồi.”
“Tớ đâu có di chuyển… không được rồi… tớ… tớ không uống được nữa, tớ đi thanh toán, tớ phải về nhà rồi.”
“Đừng… đừng đi, để Cố Thành đi.”
Trung đưa cậu về…”
“Tớ không thèm làm cục pin Nam Phù, một cục còn dài hơn sáu cục. Chị đây.. muốn về nhà.”
Bạch Minh Châu đứng dậy, bước thấp bước cao rời đi.
Cô đến quầy bar, lôi vài tờ tiền trong ví ra rồi đập trước mặt người thu ngân.
Rồi cô cứ thế đi ra cửa.
Vừa bước ra ngoài, gió lạnh thổi đến khiến cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Bạch Minh Châu đứng ở cửa, hai mắt mơ màng.
Cô nhìn thấy chiếc thùng rác màu xanh.
Tốt thật.
Dạ dày của cô vận động dữ dội, không nhịn được nữa, cô lắc lư qua lại đi về phía đó, rồi đứng cạnh thùng rác không ngừng nôn ra.
Cô uống nhiều rượu nên bây giờ dạ dày bị ảnh hưởng, cô nôn đến mức nôn cả ra mật xanh mật vàng.
Cô nôn một lúc rồi mới từ từ đỡ hơn, cô lại tiếp tục đi về phía trước.
Cô không phân biệt được đâu là xe riêng đâu là xe taxi, nên cứ thế chặn một chiếc xe lại.
“Bác tài… tôi muốn về nhà…”
Trong xe có ba người đàn ông, bọn họ định đến đây uống rượu. Nhìn thấy Bạch Minh Châu say khướt như vậy thì cùng quay sang nhìn nhau, thấy những nụ cười không mang ý đồ gì tốt đẹp.
Ba người hiểu rõ suy nghĩ của nhau nhưng không nói ra.
Lái xe xuống xe nói: “Được, được, mỹ nữ mau lên xe.”
Nói xong, anh ta tiến lên phía trước đỡ Bạch Minh Châu, còn tiện thể đục nước béo cò.
Cô gái nhỏ này có thân hình thật đẹp..
Hí hí hí..
Anh ta không kìm được mà kêu lên.
Đúng là điều may từ trên trời rơi xuống, không ngờ ở một quán bar nhỏ này lại có thể gặp được một mỹ nữ tuyệt sắc như vậy.
Bạch Minh Châu thần trí không tỉnh táo, cô không hề nhận ra đối phương đang giở trò lưu manh mà cứ thế ngồi vào ghế sau.
Không ngờ đúng lúc đó cón một người từ trên đường xông tới, kéo thẳng Bạch Minh Châu vào trong lòng.
“Anh là ai?”
Người tài xế không vui nói.
Ôn Mạc Ngôn không hề quan tâm, anh đang định về nhà nhưng không ngờ lại nhìn thấy Bạch Minh Châu ngất ngư qua lại đi từ trong quán bar ra. Trái tim anh khẽ run lên. Nhìn thấy cô bị người khác bám lấy, anh ta lại còn định đưa cô lên xe thì nhanh chóng dừng xe lại.
Ôn Mạc Ngôn lập tức ngăn lại rồi đỡ lấy Bạch Minh Châu đang lắc lư qua lại.
“Minh Châu, em vẫn ổn chứ?”
Bạch Minh Châu tập trung nhìn Ôn Mạc Ngôn, nhìn thấy anh thì cô lập tức đẩy ra.
“Anh… anh tránh xa tôi ra…”
Sao cô lại gặp đúng con quỷ xui xẻo này vậy, gặp anh ta thì đúng không có chuyện gì tốt đẹp.
“Bác tài, mau chóng đưa tôi về nhà, càng nhanh càng tốt.”
“Bạch Minh Châu…”
Ôn Mạc Ngôn lên phía trước định ngăn Bạch Minh Châu lại nhưng đã bị người tài xế kia ngăn lại.
Cùng lúc đó, hai người ở ghế xong cũng bước xuống.
Hai người đó mặc áo ba lỗ để lộ cánh tay, trên cánh tay còn có hình xăm hình rồng hổ xanh đỏ.
Bọn chúng cố tình gồng cơ bắp lên, Ôn Mạc Ngôn nhìn xong thì không khỏi cau mày, lùi lại phía sau một bước.
Anh… đánh không lại ba người họ.
Chỉ một người cũng đủ để khiến anh nằm đất chứ không nói gì đến cả ba người to con như thế này.
“Người anh em, cô em gái này không cần cậu lo. Cậu không nghe thấy cô ấy nói muốn chúng tôi đưa về nhà sao? Mọi chuyện đều có trước sau, tránh qua một bên, đừng ngáng đường của anh em bọn này.”
Tài xế lên trước vỗ vào ngực của Ôn Mạc Ngôn để nhắc nhở sự khác biệt của hai người.
Ôn Mạc Ngôn chỉ có một nhúm, trong mắt của bọn chúng thì còn chẳng đủ nhìn.
Ôn Mạc Ngôn lo lắng nhìn Bạch Minh Châu đang tựa vào cửa xe, nếu như cứ để bọn chúng đưa cô đi thì không cần nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Anh biết Bạch Minh Châu ghét mình nhưng lúc này anh không thể đi đâu được.
“Cô ấy là bạn gái của tôi, các anh không thể đưa cô ấy đi.”
Ôn Mạc Ngôn nghĩ đến một lý do rất hợp lý: “Bạn gái? Mỹ nữ, cậu ta là bạn trai của cô sao?”
“Không… không phải, bạn trai của tôi không phải như vậy, bạn trai của cô…”
Là người kia mới đúng.
Lúc nào cũng giữ một khuôn mặt nghiêm túc, làm chuyện gì cũng nghiêm trọng hóa vấn đề, lúc nào cũng thích dạy dỗ cô.
Điều quan trọng nhất là người đó thương yêu cô và có thể bảo vệ được cho cô.
Chứ không phải là người đàn ông yếu ớt trói gà không chặt này. “Bạch Minh Châu! Em uống nhiều rồi đấy biết không?” Ôn Mạc Ngôn lo lắng nói.