Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 125 “Đàn anh.”


Hai mắt cô hơi e ngại khi nhìn Ngôn Phúc Lâm, sợ anh ta rời đi là vì mình.


Ngôn Phúc Lâm trông rất bình thường, cười nói: “Sao nét mặt lại không vui vậy, có phải có người bắt nạt em không?”


“Không có.” Cô vội vàng nói.


“Minh Châu, em đi vào trước đi, anh và Trúc Linh có chút lời muốn nói.”


“Được, em ở bên trong chờ hai người.”


Sau đó Ngôn Phúc Lâm đưa Hứa Trúc Linh vào khách sạn.


Lầu hai của khách sạn là nhà ăn, nghe đồn thợ làm bánh kem ở đây rất tuyệt, điểm tâm cũng rất ngon.


Ngôn Phúc Lâm biết cô thích mấy thứ này, chọn một số món đẹp mắt, đặt ở trước mặt cô.


“Nếm thử đi, ăn rất ngon đẩy.”


“Nghĩ đến việc hơn nửa năm nữa không được nhìn thấy em, đúng là có chút không nỡ. Nhưng vì anh nghĩ đến tương lai của mình, sau này còn phải tiếp quản toàn bộ nhà họ Ngôn nên vẫn phải ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu một chút. Anh cũng định thi lên thạc sĩ, nếu trường học kia cũng không tệ lắm, sẽ tiếp tục ra sức học hành.”


“Anh muốn đào tạo chuyện sâu?”


“Nếu không thì sao?” Ngôn Phúc Lâm cười nói.


Anh kìm nén tình cảm của mình, không muốn trở thành gánh nặng của Hứa Trúc Linh.


Yêu một người, vốn là một chuyện rất vui mừng, nếu tạo thành áp lực, thì đó sẽ không phải là anh.


Bây giờ anh rất vui vẻ, anh có thể nhìn ra được, mặc dù hạnh phúc không phải do mình mang lại, anh cũng hy vọng cô có thể cứ luôn vui vẻ như vậy.


Thật ra mỗi người đều có một tâm tư, ai yêu cũng đều sẽ ích kỷ, nhưng mà anh ta không nỡ.


Không nỡ khiến cho tình yêu của mình biến thành gông xiềng, trói buộc cô.


Nếu như vậy, anh ta cũng không vui.


Cho nên, anh ta muốn trốn tránh, những điều đó đều là lấy cớ.


Nhưng, không thể cho Trúc Linh biết. Anh ta không muốn làm cô áy náy.


Cô không cần quá thông minh, biết hết tất cả, chỉ cần ăn ăn uống uống, cười cười nói nói là được rồi.


“Đàn anh, sau này chắc chắn anh sẽ là boss lớn, xử lý gọn gàng ngăn nắp công việc của tập đoàn!”


“Cảm ơn lời khen của em, anh nghĩ anh cũng sẽ ưu tú như vậy, có lẽ sẽ không kém! Em cứ từ từ ăn, không có ai đến tranh với em đâu, đợi lát nữa còn liên hoan nữa!”


Nhưng mà ăn rất ngon đó!”


“Đợi lát nữa cho em đóng gói mang về.”


“Vâng ạ!”


Ngôn Phúc Lâm ngồi ở đối diện nhìn Hứa Trúc Linh ăn vô cùng vui vẻ, tuy rằng trong lồng ngực có rất nhiều phiền muộn, nhưng mà lại bị hạnh phúc lấp đầy hết.


Anh muốn cùng cô tận hưởng những ngày cuối cùng, giờ giờ phút phút đều phải tốt đẹp.


Rất nhanh cô đã ăn xong sạch sẽ, Ngôn Phúc Lâm đưa cô quay lại bữa tiệc.


Mọi người nhao nhao mời rượu, nhìn Ngôn Phúc Lâm rất vui vẻ, ai đến mời cũng không từ chối, uống rất nhiều.


Trong bữa tiệc, chỉ có Bạch Minh Châu biết, trong lòng anh ta đang rất khó chịu.


Qua ba lần uống rượu, mọi người ở đây đều hơi hơi say, chỉ có Hứa Trúc Linh vẫn còn giữ được tỉnh táo.


Bởi vì cô không uống rượu, Khương Anh Tùng vẫn còn ở ngoài cửa chờ cô.


Ngôn Phúc Lâm suy nghĩ rất chu đáo, nhờ khách sạn gọi xe taxi đưa bọn họ về nhà.


Hứa Trúc Linh đi cuối cùng, đỡ Ngôn Phúc Lâm, đưa anh ta lên xe riêng.


Anh ta say, đôi mắt nhắm lại, bất tỉnh nhân sự.


“Đi đường cẩn thận nhé.”


Cô nhắc nhở tài xế.


Tài xế đóng cửa sổ lại, khoảnh khắc cửa sổ xe đóng lại, khóe mắt người đàn ông ngồi phía sau có chút ướt át.


Gió lạnh thổi tới, cô nắm thật chặt quần áo, chạy nhanh về phía đối diện.


Xe của Khương Anh Tùng vẫn dừng ở chỗ đó. Hứa Trúc Linh nhanh chóng mở cửa xe sau ra ngồi lên.


“Về nhà thôi.”


Khương Anh Tùng không đáp lại, bắt đầu khởi động xe.


Cùng lúc đó, một tấm chắn được kéo lên, ngăn cách ở giữa hai người.


Hứa Trúc Linh có chút nghi ngờ, tấm chắn này cũng chỉ có Cố Thành Trung dùng.


Tuy cô có chút nghi ngờ, nhưng cũng không truy hỏi, dù gì đây cũng là một việc nhỏ.


Cô muốn mở cửa sổ hít gió, nhưng bốn cánh cửa sổ đều bị khóa.


“Không mở cửa sổ sao?”


“Trời lạnh, mở điều hòa.”


Phía trước phát ra âm thanh hơi khàn khàn, cùng với mấy tiếng ho khan.


Xem ra là do đợi cô đến bây giờ, bị trúng gió nên có chút không thoải mái.


“Thật ra anh có thể không cần chờ tôi, nhưng chú ba Cố cố tình yêu cầu. Lần sau tôi nói chú ba Cố cho anh thêm tiền lương, không thêm tiền lương thì cũng không ổn lắm!”


Nói xong, không khí trong xe yên tĩnh trở lại.


Đêm nay, bầu không khí hình như nặng nề không giống ngày thường.


Mí mắt cô cũng bất an giật giật. Đêm nay Khương Anh Tùng thật lạnh lùng!


Cũng không nói lời nào, cô giống như đang trò chuyện một mình vậy.


“Khương Anh Tùng. Sao hôm nay anh kỳ quái vậy?”


Người phía trước vẫn không đáp lại.


Trong lòng Hứa Trúc Linh dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt, cửa sổ xe là kính một chiều, có thể nhìn ra bên ngoài, bên ngoài không nhìn được vào bên trong.


Xe chạy rất nhanh, khung cảnh bên ngoài không ngừng lướt qua cực nhanh.


Cô thấy rõ ràng, đây không phải đường về biệt thự, cũng không phải đường tới trường học.


Vậy anh ta muốn đưa mình đi đâu?


Cô bỗng nhiên phát hiện ra, khi mình lên xe vẫn chưa quan sát kỹ người lái xe phía trước, hơn nữa bên trong xe không bật đèn, cho nên chỉ có thể mơ hồ nhìn rõ là người đàn ông.


Vừa lên xe cửa sổ đã bị khoá chặt, tấm ngăn được kéo lên.


Cô càng không thể quan sát.


Nói không chừng người phía trước không phải Khương Anh Tùng, Khương Anh Tùng chắc chắn sẽ không như vậy.


“Anh là ai, anh muốn đưa tôi đi đâu?” Lòng Hứa Trúc Linh nóng như lửa đốt, nắm chặt tay nắm cửa xe, nhưng mà lại không mở được. Một khi tốc độ xe tăng lên, cửa xe sẽ tự động khoá lại.


“Đưa cô tới một nơi không ai nhận ra cô.”


Phía trước truyền đến tiếng cười khà khà quái dị, trong buổi tối lạnh lẽo, nghe có chút sởn tóc gáy.


Lông tơ trên người Hứa Trúc Linh đều dựng đứng lên, trái tim đập thình thịch.


Bắt cóc sao?


“Anh…Anh đừng làm bậy, sau lưng tôi có người, anh có biết Cố Thành Trung không? Tổng giám đốc tập đoàn .J&C, tôi và anh ấy rất thân thiết. Nếu anh dám làm gì tôi, chắc chắn anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh!”


Cô lấy Cố Thành Trung ra làm lá chắn, nhưng đối phương lại không chút sợ hãi nào,


“Bất kể anh ta là Cố Thành Trung hay là cái gì, người kia nhận tiền làm việc cho người khác. Cô làm người ta chướng mắt, tôi cũng chỉ có thể loại bỏ cô.”


Làm người ta chướng mắt?


Cô làm ai chướng mắt?


Trong đầu cô lập tức xuất hiện hình ảnh vài người,


Hứa Đan Thu hay là Trình Anh, một người đã chướng mắt mình từ nhỏ, một người là vì Cố Thành Trung, cho nên xảy ra xung đột,


“Anh là do ai phái tới…”


Lời còn chưa nói xong, không ngờ xe đụng vào cái gì đó, rầm một tiếng,


Cô chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, cả người bị hất ra thật mạnh, trán bị đập vào mặt kính,


Chất lượng kính rất tốt, không bị vỡ một mảnh nào, ngược lại là cô bị chảy máu,


“Mẹ kiếp!”


Tài xế mắng một tiếng, bắt đầu nhanh chóng đánh tay lái,


Hứa Trúc Linh giữ chặt lấy tay vịn, cả người lắc lư không thể khống chế,


Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bên ngoài có một chiếc xe thương vụ màu đen chặn lại,


Đối phương đột nhiên vượt qua, khiến cho tài xế không thể không đánh lái, kết quả đụng vào hàng rào,


Vậy người lái xe thương vụ kia là ai?


Là muốn cứu mình, hay là muốn làm hại mình?


Giờ phút này cô không còn để ý được nhiều như vậy!


Tài xế muốn điều chỉnh phương hướng, vượt qua chiếc xe kia, nhưng không ngờ chiếc xe thương vụ kia lại tiếp tục chèn ép, thậm chí còn không ngừng dùng thân xe va chạm,


Nếu còn tiếp tục như vậy, anh ta sẽ không lên được đường cao tốc, còn có thể bị cảnh sát đuổi theo. =—= Chỗ này khắp nơi đều có camera, xảy ra chuyện lớn như vậy, không có khả năng không bị người ta phát hiện. Tài xế oán hận cắn răng, muốn quay đầu xe,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK