“Sớm… sớm muộn gì anh cũng sẽ chết trên người của đàn bà, rõ ràng Ngân Minh Hi biết anh để ý đến Thẩm Thanh mới không sợ”
“Ha ha, đúng là thế đấy, nhưng đã thế thì sao chứ? Ngôn Minh Phúc có thể làm lơ sự an nguy của Thẩm Thanh à?”
Ngôn Minh Hi nói một cách hả hê. Ngôn Minh Phúc cắn răng thật chặt, lạnh lùng nhìn về phía Ảnh Họa Bì: “Dẫn Thầm Thanh đi mau!”
Ảnh Họa Bì nghe vậy, bèn nghiến răng ken két, cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ bảo người khác ôm Thẩm Thanh đi.
Thẩm Thanh nắm chặt tay ông ấy, không muốn rời xã, bà ấy khóc đến mức hai mắt đảm lệ mơ hồ: “Nhất định anh phải còn sống mà về, nhất định phải như thế.
Em… em và con sẽ chờ anh
Ngôn Minh Phúc nghẹn ngào thét ra một chữ.
Trước khi Ảnh Hoa Bì dẫn Tham Thanh đi còn xoay người nhìn chăm chú vào mắt Ngôn Minh Phúc. Đã nhiều năm nay rồi nhưng Ngôn Minh Phúc không hề thay đổi, vẫn phần đấu quên mình vì người đàn bà này, cam lòng bỏ đi tất cả, thậm chí là tính mạng của mình.
Ngôn Minh Phúc thấy bà đi rồi, trái tim cũng quay về lồng ngực. Ông ấy gắng gương đứng dậy, nói: “Ngôn Minh Hi, cũng đã đến lúc nên tính toán chuyện giữa hai anh em ta đi thôi.”
“Cậu cho là bây giờ cậu còn cơ hội trở mình à?”
Ngôn Minh Hi cười lạnh: “Người của cậu đang nấp ở một nơi bí mật gần đây, không dám ra đây à? Những người đó không phải kẻ quang vinh gì, tất cả đều là người chợ đen. Nếu như bị phơi bày ra ánh sáng, chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng nổi hậu quả như thế nào. Ngoại trừ Ảnh Họa Bì ra, cậu còn có thể sai khiến ai được nữa đâu?”
“Ngôn Minh Phúc, em trai tốt của tôi ơi, cậu đừng nặng tình quá, đây là lời khuyên cuối cùng của tôi cho cậu đấy
Dứt lời, Ngôn Minh Hi giơ súng trên tay lên, muốn cho ông ấy chết trước mắt của khán giả cả nước.
Nhưng ông ta không biết
Ngay vào giờ chỉ tinh treo chuông toàn bộ đèn trong đài truyền hình tắt phụt “Sao lại thế này?”
Ngôn Minh Hi nhíu chặt máy. Đồng thời vào ngày lúc này, bọn họ cũng nghe được một mùi hương gay müi.
Đó là… Kali nitrat
Chẳng lẽ là bạn?
“Lui lai!”
Ngôn Minh Hi nhíu mày quát lớn tức giận, mọi người lập tức đồng loạt lùi về phía sau.
Vào giờ phút này, trên mặt đất vang lên tiếng súng chất chúa, khi đèn sáng lên lần nữa, vô số người năm chết la liệt dưới đất. Ngôn Minh Hi cũng trúng đạn, ngã nhoài trong vũng máu. Những người còn sống với bước lên bảo vệ xung quanh Ngôn Minh Hi.
Ông ta bị thương không nặng lắm, một viên đạn xuyên thủng bụng của ông ta, máu tươi nhuộm quần áo thành màu đỏ. Ông ta nheo mắt chậm rãi nhìn đảm người đang nhảy xuống từ không trung.
Phòng quay phim cao hơn bốn mét, trên đó có gần khung kim loại màu đen, bắt sáng rất đẻ. Có Thành Trung nhận được cú điện thoại của Hữu Trúc Linh, anh vội vàng chạy đến đây, vật vào từ lại đi khẩn cấp của đài truyền hình. Bọn họ tránh được người của Ngôn Minh Hi suốt cả dọc đường, leo xuống từ trần nhà, cuối cùng đến đây một cách bất thình lình.
Lúc nổ súng, Cổ Thành Trung đã kéo Ngôn Minh Phúc lên trần nhà lại. Khi bật đèn, người bên Ngôn Minh Hi chết hơn một nửa.
“Cổ Thành Trung, cậu điên rồi à? Bây giờ vẫn còn đang phát sóng trực tiếp, cậu muốn làm cho nhân dân cả nước biết mình đang giết người ư?”
“Sóng truyền hình đã bị gián đoạn tạm thời rồi, trừ lời dạo đầu của ông ra, còn lại không ai biết gì cả” Cổ Thành Trung hờ hững nói.
“Sao cậu lại đến đây?” Ngôn Minh Phúc nhíu chặt máy, không phải ông ấy đã bảo Ảnh Họa Bì dẫn Hứa Trúc Linh đi rồi sao? “Vốn là tôi không định để ý đến nhưng Hứa Trúc Linh gọi điện thoại cho tôi mà sốt ruột đến mức sắp khóc tới nơi, tôi chỉ biết là tôi không thể khoanh tay đứng nhìn, nếu không cô ấy sẽ hận bản thân cả đời vì không giúp được các người “
“Cam on.”
“Hứa Trúc Linh đầu? Lúc tôi tới không thấy cô ấy “Tôi đã bảo Ảnh Hoa Bồ đưa Hữa Trực Linh đi rồi.”Vậy thì tốt rồi.”
Cổ Thành Trung thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Ông tự tính món nợ này đi, tôi không có hứng thủ. Anh lùi từng bước về sau, dưa súng lục cho Ngân Minh Phúc.
Ngôn Minh Phúc nắm chặt báng súng, lạnh lùng nhìn Ngôn Minh Hi, rốt cuộc ông ấy cũng đợi đến ngày hôm nay!
Trên mặt Ngôn Minh Hi chẳng hề có tỉ sợ hãi gì, còn nhếch khỏe mỗi nở nụ cười lạnh lẽo độc ác. Ông ta vỗ tay vài cái, có hai người đi ra từ góc tối, thế mà lại là Hứa Trúc Linh và Ngôn Phúc Lâm.
Hai mắt Ngôn Phúc Lâm trừng như muốn nứt ra, tròng mắt đỏ bừng, cứ thể nhìn Ngôn Minh Hi. Anh ta liên tục giãy giụa muốn lên tiếng, nhưng vì trong miệng bị nhét đồ nên không thể nói thành lời.
Ngôn Minh Hi kéo thứ đang nhét trong miệng Ngôn Phúc Lâm ra, anh ta thốt ra một tiếng nhưng cầu đầu tiên không phải cầu cứu mà là nặng nề gần giọng rồng là bố ruột của tôi sao?”
“Còn nhớ rõ tôi ư? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ giúp cậu Chi tiếc là Cổ Thành Trung cứ phá đảm mãi không sao cá, bây giờ tôi sở giết bạn họ, sau đó cho các người ở cùng với nhau mãi mới, được không?
Ngón tay của Ngôn Minh Hi run rẩy vuốt về mặt Ngôn Phúc Lâm, đây là đứa con duy nhất của ông ta, giá trị duy nhất của à đàn bà hèn hạ Thẩm Thanh kia là nối dõi tông đường, kéo dài hương khỏi cho ông ta.
“Tôi đã sắp xếp người đến bệnh viện làm chuyện lớn, tôi sẽ không để cho ả đàn bà hư đốn Thẩm Thanh kia mang thai, sẽ không có ai tranh đoạt tài sản với cậu, bọn họ có nghĩ cũng không được! Nhà họ Ngôn vốn phải là của hai bố con chúng ta!”
“Anh làm cái gì với Thẩm Thanh rồi?” Ngôn Minh Phúc nghe ông ta nói thế, trái tim như bị bóp nghẹt, rỗng giận thành tiếng.
“Chờ cậu xuống địa ngục, hai bên gặp nhau thì Thẩm Thanh sẽ nói cho cậu biết”
Ngôn Minh Hi cười khùng khục hết sức quái dị Tiếng cười này… Ngôn Phúc Lâm nghe rất quen, đây chính là người vẫn luôn gọi điện thoại cho anh ta lúc trước.
“Ông… ông đừng hại mẹ tôi!”
“Bà ta không có tư cách làm mẹ cậu, đề cậu nhận giác làm bố, rõ ràng bà ta biết cậu yêu Hứa Trúc Linh mà lại không giúp câu gì cả. Thậm chí bà ta còn muốn sinh thêm con cái, phân chia tình cảm với cầu ta đáng chết, bà ta phải xuống mười tám tầng địa ngục!”
Ngôn Minh Hi bắt đầu trở nên hung tợn, vốn dĩ gương mặt ông ta đã xấu lắm rồi, bây giờ càng khủng bố khiến người ta sợ hãi. Giọng nói của ông ta cũng âm u trầm thấp, trong phòng ghi hình to lớn này, nghe qua có vẻ cực kỳ quái gở “Đừng, đừng hãm hại bà ấy! Ông không phải là bố của tôi! Tôi không thừa nhận, sao tôi lại có một người bố như ông được chứ! Ông thả…“
“Đồ ngu xuẩn! Chỉ có tôi mới giúp cậu toàn tâm toàn ý! Tôi không cầu lợi lộc gì từ cậu, vì cậu là con trai ruột của tôi! Cậu mong chờ ông ta sẽ đối xử tốt với cậu sao? Ông ta không chiều cậu, không cho cậu quản lý hội đồng quản trị của nhà họ Ngôn đầu, ông ta còn có rắp tâm khác, miệng thì nói là coi cậu như con đẻ nhưng thực tế không hề như vậy!”
Cảm xúc của Ngôn Minh Hi hơi mất bình tĩnh, lúc nói chuyện, giọng nói đều khản đặc cả rồi. Ngôn Phúc Lâm vẫn dồn sức liều mạng vùng vẫy, anh ta chỉ biết là Thẩm Thanh gặp nguy hiểm. Ngôn Minh Phúc muốn rời khỏi đây nhưng Ngôn Minh Hi lại cất lời, liên tục nên xuống mặt sản dưới chân Ngôn Minh Phúc,
Sản nhà vỡ nát trong nháy mắt.
“Câu không cứu được bà ta đầu, tôi không giết câu, tôi muốn cho cậu và bà ta âm dương cách biệt Đây mới là sự trừng phạt xứng đáng nhất dành cho cậu, so với giết cậu thì cái này còn thú vị hơn!”
Ngôn Minh Hi nghĩ cái cách này tra tấn người khác thật hay này, không khỏi bật cười ha ha, vô cùng sung sướng. Tiếng cười của ông ta vang khắp cả phòng ghi hình rộng lớn.
“Ngôn Minh Hi, chuyện ân oán giữa ông và Ngôn Minh Phúc thì tôi có thể hiểu được, nhưng ông muốn bạn gái tôi trở thành con dâu nhà ông, e rằng cả đời này cũng không được. Còn chưa đến lượt ông phân xử bạn gái của tôi đâu!”
Cổ Thành Trung nheo mắt nói, thấy nguy hiểm cũng không bối rối. Đôi mắt phượng của anh nhìn Hứa Trúc Linh chăm chủ, dù trong lòng đang gợn sóng nhưng trên mặt anh không có vẻ bận tâm gì.
Trong lòng Hứa Trúc Linh rất sốt ruột, cô nhìn Cổ Thành Trung, miệng của cô bị nhét đồ, không có tí sức lực nào, sau lưng còn có hai tên đàn ông cường tráng vạm vỡ. Cô thật sự không muốn bước vào, cô chỉ định gọi bác sĩ thôi.
“Thế à? Cậu tưởng rằng tôi không dám giết câu thật chứ gi?
Ngôn Minh Hi chữa cùng với phía đầu Cổ Thành Trung, ác độc mà nói.
Hứa Trúc Linh lập tức sốt sắng, cô liên tục lắc đầu, cố gắng thút thít lên tiếng. Đừng mà… đừng mà.