Anh có thể vì ngã quên thân, vì giúp người khác mà không tiếc cả mạng sống, máu chảy đầu rơi.
Nhưng… nhưng lại không nghĩ cho mình nhiều một chút.
“Cố Thành Trung, nếu anh thật sự muốn chết, không băng… chết trong tay “ em.
Đôi mắt cô đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn anh.
Gẵn từng chữ một, quyết liệt và tàn Anh mím môi, chần chừ một lúc rồi mới nói một câu rõ ràng.
“Vậy anh giữ cái mạng chó của mình cho tốt, mạng của anh chính là của em.”
“DƯỢC”
Anh vẫn chỉ nói một chữ.
“Vậy hiện giờ em có thể đi rồi chứ?”
ˆ “Anh muốn ôm em.”
Giọng điệu Cố Thành Trung mềm mại, dịu dàng nói.
Hứa Trúc Linh căn bản không thể hiểu nổi tâm trạng của mình giờ phút này, cực kỳ phức tạp.
Trái tim giống như bị xé rách toạc, đau muốn chết đi.
Nhưng nghe được lời này của anh lại không khỏi mềm lòng.
“Cố Thành Trung… anh như vậy… rốt cuộc em phải làm sao bây giờ? Em ở vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đi không được mà không đi cũng không xong.”
“Đừng đi, đừng rời khỏi anh.”
“Nhưng anh hết lần này đến lần khác đẩy em đi, trên người em đều là gai nhọn, tất cả đều là máu… anh không nhìn thấy sao?”
“Anh dùng loại thuốc tốt nhất thế giới, chậm rãi làm tan đi. Anh cho em nếm thử sự ngọt ngào đến tận xương tủy, chậm rãi ăn mòn nó.”
“Ngọt đến tận xương tủy… Anh cho sao?”
“Có thể?”
Nói ra hai chữ đầy chắc chăn, dứt lời anh dùng sức ôm chặt lấy cô.
Cô sợ, sau này khó có thể ôm, khó có thể yêu được nữa…
Không biết hai người lăn lộn trong bao lâu, nhưng ý thức của cô đã trở nên choáng váng.
Khi cô hoàn toàn tỉnh lại đã là buổi chiều.
Cô khẽ cựa mình, không muốn kinh động tới người đàn ông bên cạnh.
Anh ngủ rất say, có thể thấy mấy ngày nay ở bên ngoài rất mệt.
Từ khi cô vào cửa đến bây giờ vẫn không hề hỏi anh đã mất tích ở đâu.
. Bởi vì anh không chủ động đề cập đến, anh đi đâu, làm gì đều giữ bí mật riêng.
Cô nhìn anh sâu thẳm, bàn tay to của anh vẫn ôm lấy eo cô, hơi thở đều đều.
Đôi tay nhỏ của cô khẽ run nhẹ, cuối cùng dùng hết can đảm vén tóc trên trán anh ra, vuốt ve hàng mi hơi nhăn lại của anh.
Cô vẫn luôn muốn trở nên mạnh mẽ, hiện giờ có thể độc lập tự chủ, cô có thể giúp anh, cùng anh đồng cam cộng khổ, đồng hội đồng thuyền.
Nhưng sự thật chứng minh, dù cô có mạnh mẽ đến thế nào đi nữa, Cố Thành Trung sẽ mãi mãi từ chối để cô cùng kề vai chiến đấu.