Trên mặt Nguyên Doanh xuất hiện dấu bàn tay rõ ràng có thể thấy được, một tát này rất nặng, khóe miệng anh cũng thấm ra máu tươi.
Người anh vẫn thẳng như tùng bách, không nhúc nhích, mặc cho Bạch Tùng Dương đánh chửi.
“Vô liêm sỉ! Mày… Làm sao mày có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy với em gái mày chứ, khi đó hai đứa chúng mày còn chưa biết mình không có liên hệ máu mủ đâu! Mày… mày đúng là là để cho chú quá thất vọng!”
“Nguyên Doanh biết mình đáng chết, cháu đã liên lạc bệnh viện, định làm phẫu thuật triệt sản. Nhưng cháu biết điều này đối với Minh Châu đến nói, quả thực không thể vãn hồi được. Chẳng qua là… cháu kinh tởm chính mình, làm ra chuyện hoang đường, mắc phải tội không thể tha thứ.”
“Cái này… Cái này có phải quá nghiêm trọng hay không?”
“Nếu như có thể, ngược lại cháu muốn dùng cái chết tạ tội, nhưng… Cháu còn có trách nhiệm với quân đội, cùng trách nhiệm với nhà họ Bạch trong người, không dám tự tiện quyết định.”
“Xin chú thực hành xử phạt theo quân lệnh!”
Nguyên Doanh quỳ một chân trên đất, khẩn cầu.
“Được!”
Bạch Tùng Dương nhìn Nguyên Doanh, cho dù lòng đau hơn nữa cũng không cự tuyệt.
Ông nghiêm khắc cả đời, đối với mình cũng chưa từng thiên vị, không thể bởi vì đối phương là cháu mình, mà mềm lòng.
Mẹ Bạch đẩy cửa đi vào, muốn cầu xin Bạch Tùng Dương, nhưng Bạch Tùng Dương lạnh giọng cự tuyệt.
“Đưa roi ra đây!” “Ông điên rồi, đây là cháu ông, là con của anh chị cả, làm sao ông có thể ra tay tàn nhẫn như vậy!”
“Nó phạm sai lầm, nên nhận trừng phạt! Bà cũng nhìn thấy, nó làm bao nhiêu chuyện hoang đường. Nếu tôi không trừng phạt nó, cái nhà này còn tôn ti phép tắc gì nữa? Tôi cũng phải cho nhà họ Cố một lời giải thích, cho những vị khách tham dự lễ cưới một lời giải thích! Đi, mau lấy roi ra đây, hôm nay bất cứ ai cũng không được đến cầu xin cho nó!”
Mẹ Bạch hết cách hiểu tính khí Bạch Tùng Dương, không thể làm gì khác hơn là run rẩy cầm roi đến.
Bạch Tùng Dương ra rồi, sau đó nặng nề quất vào trên người Nguyên Doanh, trong nháy mắt trầy da sát thịt.
Nguyên Doanh cả người đau đến phát run lên, nhưng vẫn vững như núi.
Cố Ngọc Vy gọi cho Cố Thành Trung xong vội vàng chạy đến, vừa lúc thấy Bạch Tùng Dương giương cánh tay lên thật cao, vận hết sức lực, đang định quất xuống lần nữa.
Cố Ngọc Vy không còn kịp suy nghĩ nữa, không chút do dự xông lên trước, thân người yểu điệu nhào vào trên người Nguyên Doanh.
“Chát !”
Lại là một tiếng giòn giã.
“Ối! “
Cố Ngọc Vy đau đớn, ngược lại hít sâu vào một hơn, đau co rút toàn thân.
Thì ra cảm giác trầy da sứt thị… lại kinh khủng như vậy.
Nguyên Doanh nhận ra, xoay người nhìn Cố Ngọc Vy.
Sắc mặt cô tái nhợt khó coi, trong nháy mắt trên trán thấm ra từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.
“Ngọc Vy!”
Cố Ngọc Vy một tay chống trên đất, cố gắng chống để không ngã xuống.
Một roi này thật sự rất nặng.
“Cô Cố!” Bạch Tùng Dương cũng rất kinh ngạc.
“Em không sao chứ?”
Nguyên Doanh lòng đau như cắt, tại sao cô ấy lại ngốc như vậy, lại lao ra ngăn roi cho anh!
Cố Ngọc Vy đứng dậy, đẩy Nguyên Doanh ra, thở ra mệt nhọc.
Sau lưng đau rát, khiến cho cô không còn chút sức lực nào.
Cố Thành Trung tiến lên, lấy áo khoác âu phục khoác lên trên người cô, che kín quần áo bị mồ hôi thấm ướt da thịt.
Cố Ngọc Vy nhìn anh cười một tiếng, cô cũng có anh thương yêu, cô không cần ganh tỵ với Bạch Minh Châu.
Anh cô cũng là người tốt nhất trên đời này!
Cô xiết chặt quần áo, nói: “Chào chú, chào dì, Trúc Linh bảo cháu đến. Xin hỏi chú, hôm nay chú Nguyên Doanh, có phải có liên quan đến cháu không?”
“Đúng vậy, bởi vì hôn lễ ngày hôm qua, nó lại dám bỏ cô đi, khiến cho nhà họ Cố mất sạch mặt mũi, để cho cô.. phải chịu hết thảy uất ức.”
“Vậy chú có thể không cần trách phạt nữa, cháu và Nguyên Doanh đã tự xử lý rồi. Hết thảy những gì nhà họ Cố và cháu trải qua, không liên quan đến nhà họ Bạch, không liên quan đến Nguyên Doanh. Chú là vì cháu mà trách phạt anh ấy, bây giờ cháu đã không truy cứu, nên chú cũng miễn trận đòn này đi ạ.”
“Không chỉ là chuyện này, nó… Nó lại cùng em gái mình…”
Có người ngoài ở đây, Bạch Tùng Dương khó mà mở miệng.
Cố Ngọc Vy cũng coi là một nửa người trong cuộc, trong nháy mắt biết Bạch Tùng Dương đang nhắc đến cái gì.
Cô tiến lên phía trước nói: “Vậy thì rằng ngay cả chúa cũng sẽ bị chú phạt.” “Cô Cố nói vậy là sao?”
“Bởi vì lúc ấy cháu cũng có mặt, là cháu che giấu tất cả chứng cứ, cho nên Nguyên Doanh cũng không biết chuyện. Sau khi chuyện xảy ra cháu mới nói cho anh ấy biết, cho nên cháu cũng có lỗi. Nếu như chú nhất định phải trừng phạt, vậy thì cháu cũng khó trốn tội, cháu cam nguyện chịu phạt.”
“Ngọc Vy, em không phải người của nhà họ Bạch, tội gì phải như vậy!” Nguyên Doanh có chút khẩn trương nói.
Cố Ngọc Vy nghe vậy, nhàn nhạt cười một tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt, xẹt qua nụ cười rất yếu ớt, để cho người nhìn có chút đau lòng.
“Đúng vậy… Tôi không phải người của nhà họ Bạch, vĩnh viễn cũng không phải. Nhưng chuyện là bởi vì tôi mà ra, tôi cũng không phải người tham sống sợ chết, mình sai thì tự mình gánh vác, không cần anh phải chịu một mình.”
Cố Ngọc Vy nhướng mắt, bình tĩnh nhìn Nguyên Doanh, trong mắt là vẻ đoạn tuyệt, khiến cho anh cảm thấy rất xa lạ.
Cố Ngọc Vy chưa bao giờ nhìn mình như vậy.
Dịu dàng những ngày qua, không còn tồn tại.
Anh biết là mình sai, cũng biết rõ không cách nào vãn hồi, anh chỉ muốn đền bù sai lầm của mình.
Anh chỉ hận không thể trừng phạt mình nặng hơn, vậy mới khiến lòng anh bớt nặng nề một chút.
Bạch Tùng Dương nghe thấy lời này, có hơi khó xử, không biết nên làm như thế nào.
Ngay lúc này, Bạch Minh Châu cùng Hứa Trúc Linh cũng vội vàng chạy đến.
“Chú, bọn họ cũng không sai, là Minh Châu hồ đồ, là cháu mượn men rượu mồi chài anh ấy. Cho nên… Chú phải trách phạt cháu mới đúng, cầu xin chú bỏ qua cho Nguyên Doanh cùng với Cố Ngọc Vy đi!”
“Cháu… cháu làm sao có thể làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy? Nó là anh cháu mài!”
“Là anh ta thì thế nào, cháu thích anh, từ nhỏ đến lớn cháu chỉ thích một mình anh ấy! Cháu không làm sai!”
“Cháu…’ Bạch Tùng Dương chuẩn bị đánh Bạch Minh Châu, lại bị mẹ Bạch ngăn lại.
“Tôi thấy ông sắp điên rồi đấy, Minh Châu là con gái, cũng không phải là nữ quân nhân, sao ông có thể làm như vậy với nói”
“Được rồi, chúng mày lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, người chú này khôn dạy nổi nữa. Những chuyện rắc rối tự mình gây ra thì tự mình dọn dẹp đi, chú mặc xác chúng mày!”
Bạch Tùng Dương giận dữ rời đi.
Mẹ Bạch thở dài, nói: “Mấy người trẻ tuổi các cháu cứ ngồi xuống thương lượng đi, chuyện luôn có phương pháp giải quyết , dì không quấy rầy.”
Mọi người lục tục đến phòng khách, Cố Ngọc Vy đứng dậy trước, nói: “Tôi ở đây không thích hợp, đây là chuyện nhà của các người. Chuyện giữa tôi và bác sĩ Nguyên Doanh, đã giải quyết xong.
Người nhà cứ từ từ trò chuyện, chúng tôi đi trước.”
Cố Ngọc Vy đứng dậy, Cố Thành Trung kéo tay nhỏ bé của Hứa Trúc Linh đuổi theo.
Dẫu sao bọn họ phải nói chuyện riêng tư, Hứa Trúc Linh ở đây cũng không thích hợp.
Nguyên Doanh thấy cô phải đi, nói: “Chuyện chúng ta còn chưa xong, anh sẽ còn tìm em.”
“Bác sĩ Nguyên Doanh, lúc tôi ở bên anh, anh không biết quý trọng. Bây giờ, anh muốn tìm tôi nói gì?”
Cố Ngọc Vy xoay người, châm chọc nói.
Cô nhìn hai người, nói: “Bạch Minh Châu, tôi thua, thủ đoạn có dùng hết cũng vẫn là thua. Tôi không phải người thua mà không nhận, cho nên hôm nay cô thắng. Chúng ta say này tốt nhất không gặp nhau nữa, nhớ giữ cho kỹ người đàn ông của cô, đừng ép tôi làm ra chuyện quá đáng.’ Cô xoay người lần nữa rời đi, Nguyên Doanh tiến lên níu tay cô.
Nhưng Cố Ngọc Vy phản ứng nhanh nhạy, nhanh chóng tránh thoát, xoay người lại hung hăng cho anh một cái tát.
Trên mặt Nguyên Doanh vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới.
Anh nhìn cô chằm chằm, vẫn trong trẻo, nhưng mang vẻ lạnh lùng đoạn tuyệt.