“Cho nên em phải đền bù cho anh, đời này không thể rời khỏi anh. Nếu không anh sẽ không tìm được vợ mất.”
Cổ Thành Trung chạm vào trán của Hứa Trúc Linh rồi nói.
“Thật ra anh cũng không cần làm như thế, sự hi sinh này là quá lớn, không tốt cho danh tiếng của anh. Em không thích người khác nói xấu anh, em nghe được sẽ cảm thấy không thoải mái. Có người theo đuổi anh là chuyện tốt, chứng minh người đàn ông của em rất hấp dẫn. Em cũng tin rằng anh là người đàng hoàng, sẽ không phản bội em.”
Dù sao anh có lòng cũng không đủ lực.
Cố Thành Trung không ngờ rằng cô nhóc này sẽ yên tâm về mình đến thế. Tối qua còn ghen tuông ghê gớm lắm cơ mà.
“Em không lo lắng chút nào à?”
“Lo lắng thì có, nhưng em vẫn lựa chọn tin tưởng vào anh.”
“Tối qua em đâu có như thế này.” “Em nghĩ thông rồi.” Hứa Trúc Linh vỗ ngực rồi nói với vẻ kiêu ngạo.
Cố Thành Trung rất bất đắc dĩ, anh ôm chặt cô rồi nói: “Anh không quan tâm em nói thật hay giả, anh sẽ tạm tin. Lần này là anh muốn làm như thế, mặc kệ là em có muốn hay không anh đều có ý riêng của anh. Anh không muốn liên lụy không rõ với những người phụ nữ khác. Anh sợ sau này sẽ khiến em đau khổ. Dù chỉ có một phần trăm khả năng thì anh cũng sẽ khiến cho một phần trăm này biến mất.”
“Có một số thứ cho dù em có không cần nhưng trong lòng anh muốn cho em.”
“Những người phụ nữ khác có thì em cũng không thể thiếu. Chỉ cần anh có thì anh sẽ trao hết cho em.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy câu này thì cả trái tim cô như được ngâm vào nước ấm vậy.
“Em muốn ngôi sao trên trời, anh cũng cho em sao?”
“Đợi một chút.”
Cổ Thành Trung nói.
Sau đó anh gọi cho Khương Anh Tùng: “Khương Anh Tùng, liên lạc với hội thiên văn, xem vì sao nào gần chúng ta nhất, mua…”
“Mua cái đầu anh.”
Cố Thành Trung còn chưa nói xong thì Hứa Trúc Linh đã vội vàng dành điện thoại lại, trực tiếp nhấn tắt đi.
“Không phải là em muốn à?”
“Em chỉ muốn ví dụ thôi hiểu không? Lỡ đâu em bảo muốn trái tim của anh thì sao?”
“Ở đây này, em tự lấy đi.”
“Xem ra sau này không thể nói đùa với anh rồi. Dọa chết em mất, mua vì sao cơ đấy, anh điên rồi à? Cho dù em có phá của cũng không thể phá của kiểu này được! Nếu anh cảm thấy tiền nhiều quá tiêu không hết thì đưa cho em. Em cất giúp anh, lỡ đâu sau này anh phá sản trở nên nghèo khó thì số tiền này có thể giúp anh vực lại!
“Được rồi, nghe em hết. Giao quyền tài chính trong nhà cho em, được chưa?”
Cố Thành Trung nói với vẻ cưng chiều.
Hứa Trúc Linh nghe thế thì mới hài lòng rồi nói: “Thế mới đúng chứ.”
“Đúng rồi, vừa nãy Lê Minh Nguyệt khỏa thân mà anh không cảm thấy được gì sao?”
“Có chứ.”
Cố Thành Trung thừa nhận.
Hứa Trúc Linh rất vui, cuối cùng anh cũng đã có phản ứng của một người đàn ông bình thường rồi.
“Ví dụ?”
“Anh so sánh em và cô ta một chút, hiểu được một từ.”
“Từ gì?”
“Thiếu ăn nên lép, khó trách em ăn nhiều như thế.”
Hứa Trúc Linh xụ mặt xuống, cô hận không thể tìm ra cái động để chui vào.
Mặc dù lần du lịch này xảy ra một số chuyện không thoải mái nhưng tóm lại là vẫn hết sức hài lòng.
Sau khi Hứa Trúc Linh về thì bắt đầu dậy lên cơn sốt giới tính của Cố Thành Trung.
Mặc dù cô biết đây đều là do Cố Thành Trung cố ý nhưng rất nhiều bạn học của cô đều gọi tới hỏi thăm, cô vẫn có chút buồn bã.
Cố Thành Trung đã thay đổi vì mình đến mức này rồi.
Vậy cô có nên hi sinh một chút, giả vờ làm người yêu với Bạch Minh Châu không chỉ?
Cô nói cho Bạch Minh Châu biết ý kiến này thì cô ấy trực tiếp trả lời một câu. “Có tin là tớ tát cậu một cái cho cậu dính lên tường luôn không hả?”
“Tin, tớ tin.”
Cuối cùng kế hoạch này chết từ trong trứng nước.
Nhưng chuyện này cũng có kết quả tốt, tối thiểu Hứa Trúc Linh và Cổ Thành Trung có thân thiết đến đâu thì cũng chẳng có ai nghi ngờ bọn họ.
Cuối cùng có thể đi ăn cơm, dạo phố với nhau một cách quang minh chính đại rồi.
Buổi trưa, Cổ Thành Trung trực tiếp đi xe vào trong trường học, lúc Hứa Trúc Linh lên xe thì chẳng ai nói cô cả mà đều chỉ chỏ anh.
Không ngờ người đàn ông đẹp trai như thế mà lại là người đồng tính. Đúng là để cho người khác không còn đường sống mà.
Hai người đi thẳng tới nhà hàng, còn chưa bước vào cửa thì đã có hai người đàn ông uống say khướt lảo đảo đi ra.
Một người mập trong đó không cẩn thận đâm vào Cố Thành Trung. Anh nhíu mày lại, phản ứng đầu tiên là đưa tay phủi quần áo, cứ như là lây vi khuẩn gì vậy.
Chi tiết này bị đối phương phát hiện.
Người mập kia hét to lên một tiếng nhưng không thể nào khiến cho Cố Thành Trung dừng chân lại được.
Đối phương có chút tức giận, anh ta trực tiếp lấy tay giữ vai Cố Thành Trung lại, muốn kéo anh về.
Cố Thành Trung quay người lại là có thể thoát khỏi một cách nhẹ nhõm.
Đối phương còn muốn chửi ầm lên, nhưng vừa mở miệng thì đã nhìn thấy gương mặt của Cố Thành Trung. Anh ta há to miệng nhưng chẳng nói ra được chữ nào.
Anh ta chỉ vào Cố Thành Trung nửa ngày trời rồi cuối cùng thốt ra vài chữ.
“Cố Thành Trung?”
Cố Thành Trung híp mắt, anh không để ý tới mà muốn đi vào. Không ngờ rằng người kia lại cười rồi nói: “Nghe nói anh thích đàn ông?”
“Không biết anh có thích loại đàn ông như tôi không? Kỹ năng giường chiếu của tôi rất tốt, cam đoan rằng anh sẽ sướng tới nỗi muốn ngất đi.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy mấy câu không sạch sẽ này thì mới đột nhiên nhớ ra được người đàn ông trước mặt này là ai.
Trương Quang, con trai thứ hai của bất động sản nhà họ Trương, là người đồng tính.
Chỉ cần có gương mặt đẹp thì anh ta đều muốn lấy được. Có mấy người mẫu nam được anh ta bao nuôi.
Trước kia cô thấy tin tức này thì khịt mũi coi thường, không ngờ hôm nay mình lại đụng phải.
Trương Quang muốn đi lên đụng vào gương mặt đẹp trai của Cổ Thành Trung nhưng anh lùi về sau một bước.
Anh mấp máy môi nói ra những câu lạnh lùng: “Nếu anh còn dám bước lên một bước thì tôi sẽ đánh gãy tay anh.”
Anh nói không hề mang theo chút tình cảm nàm.
Trời thu mát mẻ, nhưng tự dưng lại thấy lạnh.
Trương Quang say rượu, vậy mà khi anh ta nghe thấy lời này thì lại tỉnh hơn một chút.
Trương Quang suy nghĩ lại về thế lực của mình.
Nghe bố anh ta nói, gần đây tập đoàn J&C muốn đầu tư khai phát miếng đất ở phía đông ngoại ô thành phố kia. Nhưng miếng đất đó rất đắt, có mấy công ty đang tranh giành, trong đó còn bao gồm cả đối thủ một mất một còn của Cố Thành Trung, Cổ Minh Đông.
Anh ta nghĩ đến đây thì không khỏi có chút tự tin.
“Nghe nói chủ tịch Trung đang muốn miếng đất ở phía đông kia, chỗ đó có tiền cũng không mua được, ngay cả anh cả của anh nằm mơ cũng muốn mua miếng đất đó. Chủ tịch Trung, tôi cũng thích đàn ông, anh cũng thích đàn ông, không bằng chúng ta ghép lại một đôi. Anh để cho tôi sờ sờ, hôn hôn, ngủ ngủ. Có chuyện gì cũng dễ nói.”
Hứa Trúc Linh nghe thế thì đầu như run lên.
Vì sao lại phải giả vờ làm người đồng tính chứ, còn không phải là vì đuổi mấy kẻ theo đuổi đi.
Bây giờ thì tốt rồi, kẻ theo đuổi cũng đổi giới tính theo luôn rồi.
Hứa Trúc Linh vội vàng nắm chặt lấy tay của Cố Thành Trung, cô sợ anh tức giận mà đánh người.
Cô muốn đi lên trước mà giải vây. “Xin lỗi, chúng tôi chỉ tới đây ăn cơm.”
Hứa Trúc Linh còn chưa nói xong thì đã bị Trương Quang đẩy ra.
“Không cần nữ.”