Thân Nhã không phản ứng quá nhiều, chỉ hơi tò mò hỏi: “Anh ta tìm cậu làm gì?”
Sau đó Diệp Giai Nhi tường thuật lại toàn bộ lời nói của Trần Vu Nhất cho Thân Nhã nghe, từ đầu đến đuôi không thiếu một chữ.
Thân Nhã chỉ cười rồi tiếp tục cúi đầu uống cà phê.
“Tại sao anh ta lại nói cậu được người đàn ông khác bao nuôi thế? Không có lửa làm sao có khói, đúng chứ?” Diệp Giai Nhi nhìn cô ấy.
Đã hai tháng trôi qua, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ khi ấy Thân Nhã khóc lóc đến mức thảm thương vôc ùng, hôm nay nhắc đến, cô ấy lại bình thản như chẳng có chuyện gì.
Thay đổi như vậy cũng rất tốt, không còn tình yêu, không còn hôn nhân, phụ nữ cần gì phải khóc sướt mướt, làm ầm ĩ lên làm gì?
Tình yêu và hôn nhân không hề đại diện cho sự bình đẳng. Ly hôn rồi, người đàn ông vẫn có thể sống rất thoải mái, còn người phụ nữ vì sao cứ phải chôn vùi bản thân trong nỗi oán giận?
“Bởi vì tớ đã hẹn hò với người khác rồi, Giai Nhi, tớ đang thử đón nhận mối quan hệ mới.” Thân Nhã không giấu giếm, vô tư bày tỏ.
Diệp Giai Nhi vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn trợn tròn hai mắt, vội vàng truy hỏi người đó là ai.
“Cậu từng gặp anh ấy rồi, là Hoắc Đình Phong, bọn tớ đang qua lại với nhau.” Thân Nhã nói: “Khi nào có dịp tớ sẽ chính thức giới thiệu anh ấy với cậu.”
Nghĩ đến người đàn ông lịch thiệp, chững chạc ấy, Diệp Giai Nhi gật đầu. Từ ngoại hình và cử chỉ cho thấy người đàn ông kia không phải là người trăng hoa.
Sau đó, họ không tiếp tục chủ đề này nữa, Diệp Giai Nhi nói sang chuyện của Trần Diễm An, mẹ chồng cô ấy gần đây thúc ép rất nhiều.
Thân Nhã hỏi cô: “Vậy Quý Hướng Không nói thế nào?”
“Đương nhiên là Quý Hướng Không không đồng ý ly hôn, anh ta nói anh ta yêu Trần Diễm An, cho dù không có con cũng chẳng sao.” Diệp Giai Nhi nói: “Nhưng tớ vẫn thấy hơi lo.”
Thân Nhã không hiểu, Diệp Giai Nhi uống một ngụm nước, nói: “Hôn nhân không giống như truyện cổ tích, hiện thực xã hội, áp lực từ cha mẹ, tình yêu có thể duy trì được bao lâu?”
Thân Nhã không đáp lời, bởi vì những gì cô nói đều là sự thật.
“Nhất là chuyến ra nước ngoài du lịch trăng mật lần trước, Thẩm Hoài Dương có nhìn thấy bóng lưng một cô gái, anh ấy ngay lập tức sững sờ, tớ truy hỏi mãi anh ấy mới nói, trước đây Quý Hướng Không từng yêu sâu đậm một cô gái, nhưng hình như gặp phải tai nạn gì đó nên đã qua đời. Anh ấy nói dáng người cô gái kia rất giống với bạn gái trước đây của Quý Hướng Không.” Diệp Giai Nhi chậm rãi nói.
Thân Nhã cũng ngẩn người, sau đó nói: “Cũng có thể là nhìn nhầm, trên thế giới này có nhiều người giống nhau lắm.”
“Chắc vậy.” Diệp Giai Nhi gọi hai phần bữa trưa, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Buổi chiều khối lượng công việc nhiều, Thân Nhã bận đến nỗi không ngóc đầu lên nổi, thỉnh thoảng uống miếng nước rồi lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Đến lúc tan tầm đã là rất muộn, mùa đông trời nhanh tối, cô lại tăng ca thêm một lúc. Sáu giờ rưỡi, ngoài cửa sổ trời đã tối đen như mực.
Cô vươn người, mặc áo khoác vào, sau đó ra khỏi công ty. Trận tuyết kéo dài không lâu nhưng tiết trời càng lúc càng lạnh giá.
Mới ra khỏi tòa nhà công ty, cơn gió lạnh thấu xương ngay lập tức phả vào mặt, Thân Nhã trùm kín áo khoác.