Thẩm Hải Băng cho là Tô Tình đã biết hết mọi chuyện, bao gồm cả thân thế của cô ta, chỉ là cô ta không biết rằng đúng là Tô Tình biết khá nhiều chuyện, lại có chuyện này là không biết.
Đôi mắt mở to, Tô Tình nhìn về phía cô ta, bình tĩnh mà nhìn, Thẩm Thiên Canh sẽ không vô duyên vô cớ kêu Thẩm Hải Băng đi làm xét nghiệm ADN, tất nhiên là ông ta đã chắc chắn một chuyện nào đó, nếu nói như vậy, thế thì Thẩm Hải Băng cũng là con gái của người đàn bà đê tiện Dương Tuyết đó.
Không nói lời nào, cứ nhìn chăm chú như thế, Thẩm Hải Băng không khỏi bị nhìn đến run rẩy cả lòng, thậm chí ngay cả lông cũng dựng đứng hết cả lên.
Thật sự là vẻ mặt và ánh mắt lúc này của Tô Tình vô cùng đáng sợ, ánh mắt đó đủ để lưng của người khác phải toát mồ hôi lạnh.
Đôi môi khẽ nhúc nhích, lúc cô ta đang chuẩn bị nói chuyện, Tô Tình lại đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt ngửa lên trên trần nhà nhìn chùm đèn pha lê tráng lệ to lớn trên trần nhà, mắt trợn tròn không ngừng cười lớn: “Ha ha…”
Dường như bà ta bị cái gì đó kích thích, dường như là điên rồi, tiếng cười to rõ vang lên trong phòng khách, dư âm cứ quanh quẩn.
Thẩm Hải Băng thật sự bị bà ta dọa sợ, nhỏ giọng gọi: “Chị dâu, chị dâu…”
Tô Tình đứng dậy, không thèm nhìn cô ta mà đi thẳng lên trên lầu, vừa đi vừa cười, khiến cho người ta nhìn thấy mà không khỏi hoảng sợ trong lòng.
Thẩm Hải Băng là con gái của Dương Tuyết, Thẩm Hải Băng là con gái của Dương Tuyết, Thẩm Hải Băng là con gái của Dương Tuyết con gái của Dương Tuyết…
Câu nói này giống như là ma chú của phù thủy, cứ không ngừng kêu gào trong đầu của bà ta từng lần từng lần một, nhưng mà lại càng giống như là kim cô chú.
Lần nào nhớ đến cũng làm đầu bà ta đau đớn siết chặt, càng ngày càng chặt, càng ngày càng gấp, chặt đến nỗi như muốn bùng nổ.
Vậy mà bà ta lại nuôi con gái cho kẻ thứ ba cướp chồng của bà ta lâu như thế, hahaha, đúng là trào phúng đến cực hạn.
Sáng ngày hôm sau.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Hoài Dương đã quen với việc nội trợ trong gia đình, sau khi thức dậy thì trực tiếp đi xuống dưới lầu mua đồ ăn sáng, sắp xếp xong rồi thì lại gọi hai mẹ con thức dậy.
Trước kia Diệp Giai Nhi không thích sữa nguyên chất, gần đây đã thay đổi khẩu vị, cô uống sữa nguyên chất, còn sữa khác thì không đụng vào.
Huyên Huyên uống một ngụm thì liền phun ra, trên gương mặt non nớt đầy biểu cảm kỳ quái, cô bé không ngừng chẹp chẹp cái miệng nhỏ, sữa thật là khó uống quá đi, tại sao mẹ lại thích uống như thế?
Trường học cách chung cư gần nhất, Thẩm Hoài Dương đưa Diệp Giai Nhi đến trường học rồi lại đưa Huyên Huyên đi nhà trẻ, sau khi nhìn cô bé đi vào trong lớp rồi thì mới rời khỏi.
Cho nên dù là bạn nhỏ hay là giáo viên trong nhà trẻ thì đều biết Huyên Huyên có một người ba rất đẹp trai.
Thẩm Thiên Canh không tiếp tục gọi điện thoại tới nữa, Diệp Giai Nhi có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng không suy nghĩ gì nhiều, ông ta không gọi, cô liền có thể yên tĩnh, cũng là lúc để cô nghiêm túc suy nghĩ lại.
Chỉ là cô cảm thấy tình hình trước mắt dường như quá mức yên tĩnh rồi, yên tĩnh đến nỗi làm cho cô cảm thấy bất an.
Sợ là bữa trưa cô ăn cơm không ngon, Thẩm Hoài Dương muốn qua đó chở cô đi ăn cơm, nghe vậy, lông mày Diệp Giai Nhi trực tiếp cau lại.
Từ công ty anh đến đây cách một đoạn đường khá xa, lái xe gần nửa tiếng đồng hồ, lại ăn một bữa cơm, thời gian quá ngắn, cho nên cô không để anh đến.