Bây giờ, tôi chỉ hy vọng rằng tình cảm của anh Thẩm dành cho Huyên Huyên sẽ trở lại như bốn năm trước…
Những lần gặp gỡ sau khi trở về thành phố S sẽ coi như chưa từng xảy ra, chúng ta hãy đưa mọi thứ trở về điểm ban đầu …
Chúng tôi đương nhiên cũng sẽ không xen vào cuộc sống của anh Thẩm…
Ha, cô thật tốt bụng và hiểu chuyện, cả những dự định trong tương lai, cô cũng làm thay cho anh.
Đôi mày Thẩm Hoài Dương nhíu sâu, khóe miệng nhếch lên, một giọng nói lạnh lùng truyền ra từ đôi môi mỏng, từng chữ từng câu mà nói: “Lời của cô Diệp có nghĩa là mặc dù tôi đã biết tôi có một đứa con gái, nhưng vẫn phải làm như không biết, như một người lạ vậy sao, hửm?”
“Cũng như bốn năm đó, không mảy may quan tâm, ngay cả sự tồn tại của nó mà cũng không biết, làm được như vậy, đối với anh Thẩm mà nói, vốn không phải là một chuyện khó, không phải sao?”
Diệp Giai Nhi muốn nói chuyện một cách bình tĩnh, nhưng cuối cùng, cô không thể kiềm chế được lời nói của mình mà thêm chút mỉa mai.
Thân ảnh cao lớn từng bước tiến đến gần cô, khi hai người chỉ còn cách nhau trong gang tấc, đôi tay to lớn có lực của Thẩm Hoài Dương bóp chặt lấy cằm cô, hơi thở nóng rực từ mũi anh đều phả vào khuôn mặt nóng hừng hực của cô.
“Làm sao cô Diệp biết, trong bốn năm đó, tôi không mảy may quan tâm về con gái mình, thậm chí không biết sự tồn tại của nó, hửm?”
Cô thật sự cho rằng mình thật sự biết hết mọi chuyện, còn anh, thật sự không biết gì ư?
Hơi thở phả vào mặt có chút nóng, Diệp Giai Nhi muốn tránh đi, nhưng, nghe thấy lời nói thâm thúy của anh, cô đã quên tránh né, khẽ sững sờ: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Đầu ngón tay thô ráp và nóng bỏng chậm rãi xoa xoa cằm cô, sau đó anh xoay người, mở ngăn tối trên bàn, lấy ra một vài tấm ảnh.
Diệp Giai Nhi không hiểu, ánh mắt dán chặt vào hành động của anh.
Đứng yên trước mặt cô một lần nữa, Thẩm Hoài Dương nhấc bàn tay to của mình lên, để mấy tấm ảnh kẹp giữa các ngón tay của anh đối diện với cô.
Chuyển tầm mắt từ trên người anh sang tấm ảnh, cô càng thêm sững sờ, nhìn chằm chằm vào bốn tấm ảnh đó.
Bức ảnh đầu tiên là của Huyên Huyên sau khi sinh ra, rất nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhăn như khỉ ăn ớt.
Bức ảnh thứ hai là của Huyên Huyên được một tuổi, trên đường đến công viên, Huyên Huyên đang tập đi, loạng loạng choạng choạng.
Còn hai tấm còn lại, một tấm là đang ở sở thú, cô bé đứng bên cạnh con công, nhìn con công xòe đuôi một cách mới lạ, liên tục gọi mẹ.
Bức còn lại là ngày đầu tiên Huyên Huyên đi mẫu giáo, lúc đó rõ ràng là cô bé không muốn đi mẫu giáo cho lắm, đang nhõng nhẽo với cô, một thân nhỏ bé, đeo balo, cúi thấp đầu, cũng chả quan tâm cô đang bất lực ở đằng sau.
Bốn bức ảnh này không phải do cô chụp, bởi vì cô cũng có mặt trong ảnh!
Vừa bối rối vừa sửng sốt, cô nhìn anh chằm chằm: “Tại sao anh lại có bức ảnh như vậy?”
“Cô Diệp luôn là người thông minh, không lẽ, còn cần tôi giải thích ư?” Trong lúc nói, Thẩm Hoài Dương cong khóe môi lên.
Cô hiếm khi lộ ra bộ dạng kinh ngạc như vậy, khiến anh rất vui.