Khoảng thời gian khi cô mang thai, anh ta và Lâm Nam Kiều tình cảm đang nồng nhiệt, về tới nhà đối diện với cô trong lòng lại thêm mấy phần chán ghét.
Cô cũng nói có chuyện muốn nói nhưng anh ta chỉ toàn nói mình mệt, sau đó cô lại nói, anh nằm xuống để em mát xa cho.
Cô đã làm những điều đó, còn anh ta thì đã làm được những gì.
Anh ta không đi được, cũng không muốn đi, ngồi xuống chiếc ghế dài, vùi đầu vào giữa hai chân, nước mắt lặng lẽ chảy xuống khóe miệng, cuối cùng thì anh ta cũng bỏ lỡ cô.
Bệnh viện gọi điện thoại cho Lâm Nam Kiều nói rằng đã có kết quả xét nghiệm, bảo cô ta tới lấy báo cáo, nhưng Lâm Nam Kiều không chờ được nữa liền nói thẳng: “Anh nói cho tôi biết trước kết quả là thế nào đi, chiều tôi qua sau.”
Bác sĩ xem rồi nói: “Kết quả xét nghiệm ra không đồng nhất với chủ nhân của sợi tóc, cô Lâm, chiều nay cô tới lấy kết quả xét nghiệm đi.”
Lâm Nam Kiều sững sờ, ngơ ngác, điện thoại rơi xuống đất, phát ra tiếng động rất lớn, giống như có thể đập thẳng vào đáy lòng cô ta…
Lúc này cô ta rất hoảng sợ và hoang mang, cô ta giống như một con ruồi không đầu, hoàn toàn không tìm thấy phương hướng và lối ra, chỉ có thể va đập loạn xạ bên trong căn phòng nhốt mình.
Trái tim cùng những gân xanh trên đầu không ngừng co giật, huyết quản muốn nổ tung, hai tay Lâm Nam Kiều vò loạn xạ tóc mình, kêu lên thất thanh!
Vì sao! Vì sao! Vì sao mọi chuyện lại có thể trùng hợp như vậy! Vì sao ông trời lại đối xử với cô ta như vậy! Vì sao lại khiến cô ta sống không bằng chết!
Buổi tối hôm trước cô ta ngủ với Trần Vu Nhất, tối hôm sau lại phát sinh quan hệ với Cố Thanh Thành, theo lý mà nói cả hai người đều có khả năng, nhưng tại sao lại là Cố Thanh Thành chứ.
Nếu là của Trần Vu Nhất thì đương nhiên hai người sẽ không ly hôn, hơn nữa còn có thể lấy được tiền, vẹn cả đôi đường.
Nhưng bây giờ lại là của Cố Thanh Thành, cô ta nên làm thế nào đây?
Không ai có thể giúp cô ta, chuyện thế này cũng không thể để lộ cho người khác biết, cho dù là Hàn Thu Trúc, người có quan hệ gần gũi nhất với cô ta, cô ta chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, sắp chết đi được!
Nhưng kết quả xét nghiệm lại không thể không lấy, không còn cách nào khác, cô ta lập tức ngồi xe bus đến thành phố B, lúc tới lấy kết quả, cô ta không kìm được hỏi đi hỏi lại bác sĩ ba lần xem kết quả có thật là vậy không.
Bác sĩ khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng chắc chắn không có vấn đề gì.
Cô ta về đến nhà họ Trần cũng đã là nửa đêm, báo cáo kiểm tra vẫn để ở trong túi, cô ta lên lầu đi về phòng, cẩn thận xem lại kết quả kiểm tra một lần nữa.
Kết quả trên đó không thể rõ ràng hơn, đứa con trong bụng cô ta đúng là không phải của Trần Vu Nhất mà là của Cố Thanh Thành.
Trong lúc đau lòng, cô ta không khỏi oán trách, vì sao Trần Vu Nhất lại không được chứ?
Trực giác mách bảo cho cô ta rằng kết quả kiểm tra không thể để lại bên người, càng không thể để trong túi, nếu không việc bị phát hiện ra chỉ là vấn đề thời gian, nhất định sẽ gây ra họa.
Không thể xé nhỏ ra, quá nhiều vụn giấy sẽ thu hút sự chú ý của người khác, vậy cách tốt nhất chỉ có thể là đốt nó đi.