Anh nói câu này khiến cô không nỡ tắt video, Thân Nhã thở dài, thấy anh đặt chén đũa, khoanh chân ngồi xuống, bưng chén lên.
…
Ở nơi khác.
Tâm trạng Lâm Nam Kiều vô cùng không vui, Cát Mỹ Ngọc nhìn cô ta không vừa mắt, dù ngoài miệng không nói nhưng ánh mắt lại thể hiện rất rõ ràng.
Còn Trần Vu Nhất nữa, cô ta không có cách nào nói với anh về chuyện giữa cô và anh ta, anh ta thậm chí còn chẳng muốn nghe.
Nhưng như vậy sao mà được, bây giờ bọn họ đã là vợ chồng, chẳng lẽ cô ta không thể nói sao?
“Anh và Thân Nhã có thể cắt đứt hoàn toàn được không? Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, em là vợ của anh!” Lâm Nam Kiều nói với Trần Vu Nhất.
Trần Vu Nhất vẫn còn chưa tỉnh rượu, căn bản không để ý đến cô ta.
“Anh dậy đi được không, chúng ta nói chuyện!” Lâm Nam Kiều kéo anh ta dậy.
Trần Vu Nhất hất tay, Lâm Nam Kiều không đứng vững, lảo đảo ngã xuống đất, đầu đụng vào mép bàn, lập tức sưng đỏ.
Cơn giận trong lồng ngực của Lâm Nam Kiều đã vọt lên cổ họng, lửa giận tăng vùn vụt.
Cô ta không thể nhịn nổi nữa nên hét lên một tiếng, rót một cốc nước tạt thẳng vào mặt Trần Vu Nhất.
Lần này, Trần Vu Nhất đã tỉnh rượu, cũng tỉnh táo trở lại, anh ta lấy tay lau những giọt nước trên mặt, giọng nói âm u: “Cô đang làm cái quái gì vậy hả?”
“Tôi là vợ của anh, vậy mà anh hoàn toàn không xem trọng tôi!”
“Cô là vợ cho nên hãy làm tốt bổn phận của mình đi, chuyện của tôi không cần cô xen vào.”
Trần Vu Nhất nói xong liền bước ra ngoài, Lâm Nam Kiều không chịu thua đi theo phía sau anh ta: “Tôi là vợ anh, tại sao không thể xen vào?”
“Chuyện cá nhân của tôi, trước giờ không thích người khác nhúng tay vào.”
“Anh vốn dĩ không ý thức được chúng ta đã kết hôn!”
“Tôi ý thức rất rõ ràng, vẫn là kiểu sống chung như trước, có vấn đề gì sao?”
Lâm Nam Kiều bấm móng tay vào lòng bàn tay, đây có tính là lấy đá đập chân mình không. Trước kia cô ta giả vờ quá giỏi, nên anh ta chỉ có thể tiếp nhận một mặt dịu dàng lương thiện hiểu lòng người của cô ta mà thôi.
“Tính tình của em trước giờ vẫn rất tốt, có thể mấy ngày nay trong lòng em hơi buồn bực, nhưng hãy nhớ rằng, anh chỉ có thể chấp nhận em thỉnh thoảng buồn bực và tức giận, đừng có mà quá đáng, mau chóng điều chỉnh tâm trạng của mình đi…”
Cát Mỹ Ngọc xuống lầu, trong vườn hoa đúng lúc có một số chậu cây cần di dời nên bà ta gọi Lâm Nam Kiều.
Những chậu cây trong vườn đều là bảo bối của bà ta, bà ta không muốn để người hầu dời đi, thấy Lâm Nam Kiều cũng rảnh nên kêu cô ta cùng chuyển cùng.
Thật ra cũng là muốn mài giũa lại tính nết của cô ta.
Nhà họ Trần có biết bao nhiêu người giúp việc nhưng lại bắt cô ta đi chuyển. Lâm Nam Kiều biết Cát Mỹ Ngọc cố tình làm vậy, cô ta vẫn còn chưa nguôi giận cộng thêm giọng điệu lúc nãy của bà ta khiến cô ta thô bạo làm vỡ mấy chậu bông của bà ta.