Nói đến đây, Diệp Giai Nhi lại càng thêm đỏ mặt, chỉ là gượng cười, có chút không phản bác lại được.
May mắn là một khắc sau lực chú ý của cô Trương lại rơi trên người Thẩm Hoài Dương, dò xét trên dưới trái phải: “Người này không phải là chồng của cô Diệp đó chứ?”
Không nói tiếng nào, cô chỉ mang theo vài phần xấu hổ mà nhẹ gật đầu.
“Tôi chỉ mới xin nghỉ bao lâu đâu chứ, vậy mà xảy ra một chuyện lớn như vậy, kết quả một viên kẹo mừng cưới cũng không được ăn. Cô Diệp, có phải là cô với chồng cô nên bày tỏ một chút không, mời chúng tôi ăn một bữa cơm?”
Bọn họ đều là đồng nghiệp thường làm việc chung, mời một bữa cơm cũng là chuyện đương nhiên.
Diệp Giai Nhi có hơi đắn đo, cô nói: “Tối nay đi, chỉ là anh ấy có hơi bận, cứ để tôi mời.”
Cô Trương cười nói: “Vậy thì sao được chứ, đây được xem như là một bữa tiệc bổ sung của tiệc cưới, chỉ có vợ không có chồng, vậy thì sao được xem như là tiệc cưới chứ, có đúng không chồng của cô Diệp?”
Đôi môi mỏng lạnh nhạt cong lên thành một đường cong nhỏ, Thẩm Hoài Dương trầm giọng mở miệng nói: “Tối nay tôi sẽ dành chút thời gian đến đó.”
Nghe vậy, cô Trương vui ra mặt: “Như vậy mới đúng chứ.”
Sau đó, lịch sự chào hỏi, Thẩm Hoài Dương đảo qua cánh môi có hơi sưng đỏ của cô bằng một đôi mắt vô cùng sâu xa, tâm trạng tốt đẹp rời khỏi.
Trên đường đi, cô Trương đều nắm tay của Diệp Giai Nhi: “Ai u, hồi lúc nãy tôi thật sự bị hù dọa luôn đó, hoàn toàn không nghĩ tới là cô Diệp có thể cởi mở như vậy.”
Nói đến đây, Diệp Giai Nhi kéo kéo khóe miệng, không có từ nào để nói.
May mắn là lúc đến văn phòng tất cả các giáo viên đều đang bận rộn soạn bài, hoặc là tra tư liệu, cho nên cô Trương cũng không tiếp tục hỏi tiếp.
Nhưng mà nét đỏ ửng trên gương mặt Diệp Giai Nhi vẫn còn chưa tản đi, ngồi vào vị trí làm việc, cô hít thở sâu một hơi, đè nén nhịp tim, làm giảm nhiệt độ nóng như sắp nhóm lửa, thả lỏng…
…
Nhà họ Thẩm.
Đã mấy ngày liên tiếp ở trong nhà chỉ có Tô Tình và Thẩm Hải Băng.
Mà lúc hai người ở cùng một chỗ thì bầu không khí lại vô cùng ngột ngạt, ăn một bữa sáng mà hai người nói không được mười câu.
“Đúng rồi Hải Băng, không phải là tối hôm đó kêu cô đi tìm Hoài Dương hả, có tìm được không vậy?”
Thẩm Hải Băng đang lật tờ báo, trên tờ báo đều là tin tức liên quan đến huyện Thiểm.
Nghe thấy như vậy, động tác trong tay của cô ta hơi dừng lại một chút, không ngẩng đầu lên, chỉ là sắc mặt vẫn bình tĩnh: “Có tìm thấy.”
“Thằng bé ở chung cư hả?” Tô Tình suy đoán.
“Không có, Giai Nhi thuê một căn phòng ở bên cạnh trường học, Hoài Dương cũng ở đó.” Cô ta nói, hoàn toàn che giấu những cảm xúc khác thường trong đôi mắt thâm sâu.
Nghe vậy, đôi đũa ở trong tay của Tô Tình cạch một cái đập lên bàn, lồng ngực ngột ngạt tức giận đến nỗi thở không ra hơi.
Thấy vậy, Thẩm Hải Băng bỏ tờ báo ở trong tay xuống, đi đến sau lưng bà ta, vỗ nhẹ để cho bà ta thuận khí.
Mấy ngày nay lửa giận đối với Diệp Giai Nhi ở trong lòng bà ta vốn dĩ đã rất lớn, lại nghe thấy Thẩm Hải Băng nói như vậy, lửa giận lại dâng cao ngút trời.