Xuống dưới chân núi, Tô Chính Kiêu không đi lấy xe mà đi đến một nhà hàng gần đó, gọi một vài món ăn và một chút cơm.
Đường Tiểu Nhiên nhìn Tô Chính Kiêu chằm chằm, anh quay đầu lại: “Đi bộ lâu như vậy, cho dù em không đói thì Cảnh Hiên cũng đói. Để nó ăn chút rồi đi, phải đi thêm một tiếng nữa mà.”
Quả thật là cô suy nghĩ không chu đáo, Cảnh Hiên chỉ ăn một cái bánh mì, bây giờ đã là giữa trưa, chắc hẳn cậu nhóc cũng đã đói rồi.
Ông chủ nhìn thấy cả người nhăn nhúm của Tô Chính Kiêu, còn có nước thuốc màu xanh lá cây dính trên quần.
Lông mày ông ta khẽ nhíu lại, ánh mắt kỳ lạ.
Tô Chính Kiêu đang uống trà, thỉnh thoảng hỏi Cảnh Hiên còn muốn ăn gì không, căn bản không quan tâm đến sự nhếch nhác và khó xử của mình một chút nào.
Đường Tiểu Nhiên yên lặng nhìn anh hồi lâu, cô uống một tách trà rồi nhẹ nhàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau khi trở về căn hộ, trời đã ngả về phía tây.
Sau khi đặt cô lên giường, Tô Chính Kiêu đưa Cảnh Hiên vào phòng tắm.
Vừa lúc đó, có tiếng gõ cửa.
Đường Tiểu Nhiên gượng gạo đứng dậy, nhưng cô còn chưa kịp di chuyển thì đã có một bóng người còn nhanh hơn cô.
Đó là Tô Chính Kiêu.
Anh mở cửa.
Nhìn thấy Lưu Canh Hoằng, anh ta khẽ nhíu mày: “Anh đến đây làm gì?”
Lưu Canh Hoằng hỏi: “Đường Tiểu Nhiên đâu?”
“Không có ở đây.”
Tô Chính Kiêu vừa dứt lời thì giọng nói của Đường Tiểu Nhiên đã truyền ra: “Ai vậy?”
Lưu Canh Hoằng liếc anh một cái, đi vào phòng, kinh ngạc nói: “Em ở nhà à?”
“Vâng, nhưng chân tôi bị thương nhẹ nên không thể tiếp đãi anh được, anh cứ tự nhiên.” Cô chỉ vào chân mình.
Lưu Canh Hoằng làm ra vẻ không sao: “Hôm qua tôi đến đây một lần nhưng không có ai, gọi điện thoại thì cũng không ai trả lời.”
“Sáng nay lại đến một lần nữa. Cửa bị khóa và điện thoại cũng không kết nối được. Tôi cứ tưởng có chuyện gì xảy ra với em, suýt nữa đã định gọi điện báo cảnh sát”.
Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên có chút ngượng ngùng: “Hôm qua đi Đại Hạp Cốc cùng với con trai, không mang theo điện thoại di động.”
“Chỉ cần không có chuyện gì xảy ra là được, chân của em thế nào rồi? Có nghiêm trọng không? Tôi đưa em đi bệnh viện xem thử.”
Vừa nghe vậy Lưu Canh Hoằng liền lập tức nói.
Đường Tiểu Nhiên nói: “Không sao, đã bôi thuốc rồi, không cần đến bệnh viện, bây giờ đã có thể cử động được một chút, đoán chừng nghỉ ngơi vài ngày là có thể lành lại.”
Lưu Canh Hoằng liền yên lòng, ngồi đối diện với cô, hai người nhìn nhau, anh ta ráng sức mở miệng: “Qua lại với anh đi!”
Cô giật mình.
Sau khi phản ứng lại, Đường Tiểu Nhiên nói: “Tôi đã từ chối rõ ràng rồi mà.”
“Tôi không nói đùa đâu, tôi nghiêm túc đấy. Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt em đã cho tôi cảm giác rất thuần khiết, thấu đáo, giống như là nước trong dòng suối. Tôi có thể nghe thấy âm thanh thình thịch đan xen trong trái tim mình. Loại cảm giác này thật tuyệt vời.”
Lưu Canh Hoằng xúc động nói:
“Lúc trước em nói quá gấp gáp, không muốn nhanh chóng tiếp nhận mối quan hệ mới. Tôi đoán chắc là em vì Cảnh Hiên nên mới nói như vậy, nhưng tôi không hề để tâm.”