“Cho chúng tôi một phòng riêng.” Trần Vu Nhất tuỳ ý đút một tay vào túi quần tây, nói với nhân viên phục vụ.
“Không cần, ngồi ở đại sảnh là được rồi.” Thân Nhã từ chối.
Cổ tay cô bị thương, cổ cũng có vết thương, lỡ như Trần Vu Nhất dây dưa thì cô nhất định không phải là đối thủ.
Cô chỉ nói là lỡ như, cũng không có nghĩa là Trần Vu Nhất nhất định sẽ dây dưa với cô, anh ta cũng là người đàn ông kiêu ngạo, bên cạnh cũng có Lâm Nam Kiều, không cần phải dây dưa với cô!
Trần Vu Nhất còn muốn từ chối thì Thân Nhã đã cất bước đi rồi, ngồi xuống dựa vào bên cạnh cửa sổ, anh ta cau mày, nhưng lại hoàn toàn bất lực.
Tư đầu đến cuối cô đều giải quyết việc chung, sau khi xem yêu cầu cũng lần lượt nói ra từng suy nghĩ của mình.
“Em đã thay đổi rất nhiều.” Trần Vu Nhất lại đột nhiên nói một câu.
Thân Nhã không để ý tới anh ta, tiếp tục nói chuyện về công việc.
“Trước kia em không dám ở một mình trong căn phòng đã từng có trộm lẻn vào.” Anh ta lại mở miệng nói.
Lông mày Thân Nhã khẽ nhíu lại, ghi lại những yêu cầu bên phía anh ta vào sổ tay, mặc kệ anh ta nói gì thì nói.
Trần Vu Nhất nhíu mày càng lúc càng sâu, giơ tay lên giật lấy cuốn sổ trong tay cô.
Cuối cùng Thân Nhã cũng đã bị chọc giận, vứt bút ở trong tay lên trên bàn, tạo thành tiếng vang: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
“Mấy ngày trước tôi đã nói rồi, tôi sẽ theo đuổi em một lần nữa. Những lời này không phải là nói dối, cũng không phải lời nói suông, mà là lời nói chân thật nhất. Còn về phần Lâm Nam Kiều, tôi đã quyết định chia tay với cô ấy rồi. Nhưng hiện giờ sức khỏe của cô ấy quá yếu ớt, không thể bị kích động…”
Thân Nhã xoa xoa lông mày, nhìn anh ta, hơi cảm thấy không kiên nhẫn: “Liên quan gì đến tôi?”
Nhưng Hàn Thu Trúc ngồi ở bàn sau của hai người lại nghe rất rõ ràng, cô ta đưa lưng về phía hai người, lời nói vừa rồi đã được điện thoại di động ghi âm lại.
Từ khi hai người bước vào quán cà phê bắt đầu ngồi đó thì cô ta đã bật điện thoại ghi âm rồi.
Hàn Thu Trúc cảm thấy bản ghi âm này nên đưa cho Lâm Nam Kiều, thân là bạn tốt của Lâm Nam Kiều, cô ta cũng không muốn Lâm Nam Kiều phải chịu tổn thương.
Chỉ là, được nội dung cuộc nói chuyện như vậy, Hàn Thu Trúc cảm thấy chua xót và thất vọng thay cho Lâm Nam Kiều.
“Người mà tôi theo đuổi lại một lần nữa là em, tất nhiên là muốn nói cho em biết chuyện tôi sắp làm.” Trần Vu Nhất nhìn thẳng vào cô, đóng quyển sổ tay lại.
Thân Nhã cảm thấy lúc trước nhận công trình này đúng là một sự lựa chọn sai lầm, cô không muốn dây dưa không rõ với những người và những thứ trong quá khứ.
Nhưng tình hình bây giờ rõ ràng là đã dây dưa quá sâu, đã ảnh hưởng đến công việc bình thường của cô.
Hàn Thu Trúc đưa lưng về phía hai người, không tiếp tục nghe tiếp nữa. Cô ta cảm thấy Trần Vu Nhất đã nói ra trọng điểm rồi thì tất nhiên phía sau đã không còn nội dung gì để nghe nữa cả.
Còn lại cũng chỉ là sự níu kéo của Trần Vu Nhất.
Đi ra khỏi quán cà phê, Hàn Thu Trúc gọi điện thoại cho Lâm Nam Kiều, hỏi cô ta đang ở đâu, sau đó bắt một chiếc taxi chạy tới…