Ngồi bên giường, Trần Vu Nhất nắm lấy tay Lâm Nam Kiều: “Em đừng làm việc nữa, nghỉ ngơi đi! Tối nay anh ngủ ở phòng bên cạnh.”
Ngủ ở phòng bên cạnh, động tác tay của Lâm Nam Kiều cứng đờ, nhìn anh ta: “Vì sao?”
“Có vài hợp đồng cần phải phê duyệt, còn mấy dự án công trình đã ở giai đoạn bắt đầu bắt tay vào làm rồi, tối nay anh cũng có rất nhiều tài liệu phải chuẩn bị, chắc là cả đêm nay không ngủ, ở trong phòng ngủ sẽ quấy rầy em nghỉ ngơi…” Trần Vu Nhất nói.
Lâm Nam Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn anh ta thật sâu, sau đó cất tiếng: “Nếu là bởi vì muốn… em có thể dùng cách khác… để anh được thỏa mãn…”
Tay Trần Vu Nhất khẽ day giữa hai hàng lông mày, sau đấy đặt hai tay lên bả vai của cô ta, đắp chăn lại cho cô ta: “Em suy nghĩ nhiều rồi, dự án thật sự vô cùng cấp bách.”
Lâm Nam Kiều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau khi nói chúc ngủ ngon thì liền nhắm mắt lại.
Trần Vu Nhất đi sang phòng bên cạnh, rèm cửa ở trước cửa sổ sát đất vẫn đang mở to, anh ta đứng trước cửa sổ, hút thuốc, chẳng hề đụng tới đống tài liệu.
…
Sau khi ăn tối xong đã là mười giờ.
Mười giờ vào mùa đông tất nhiên không thể so sánh với mười giờ vào mùa hè, mùa hè trời tối muộn, thường thường đến tám giờ thì trời mới tối.
Nhưng mùa đông thì tới sáu giờ là sẽ tối, đến mười giờ thì đủ để có thể gọi là rất tối rồi.
Ở phía trước hai người, Tô Chính Kiêu đã giành thanh toán trước, lúc này thời tiết bên ngoài nhà hàng đang rất lạnh lẽo.
Hoắc Đình Phong đi xe nhưng Tô Chính Kiêu thì không, khoảng thời gian này quả là không dễ để gọi xe taxi.
Tô Chính Kiêu nói vợ anh ta đưa con cái về nhà ngoại rồi, buổi tối trong căn chung cư cũng chỉ có một mình anh ta, cho nên anh ta sẽ không trở về nhà nữa mà trở về biệt thự của Hoắc Đình Phong.
Sau khi nghe được Thân Nhã nói cô có thể bắt taxi về nhà, bọn họ lái xe về biệt thự là được rồi.
Nhưng tất nhiên là Hoắc Đình Phong không thể đồng ý, khăng khăng muốn đưa cô về nhà trước.
Người đàn ông luôn luôn dịu dàng ga lăng khi trở nên mạnh mẽ bá đạo lại làm cho người ta không có chút sức lực phản kháng chống cự nào.
Thân Nhã nói căn chung cư của cô và biệt thự ở là hai nơi hoàn toàn ngược phía nhau, nếu đưa cô về trước sau đó trở về biệt thự thì sẽ mất một tiếng đồng hồ, thậm chí là nhiều thời gian hơn, cô cảm thấy không cần phải đi tới đi lui phiền phức như vậy.
Hoắc Đình Phong nâng cổ tay lên, cụp mắt nhìn đồng hồ sau đó nhìn chằm chằm cô: “Bây giờ đã là mười rưỡi rồi, em cảm thấy anh sẽ để em đứng một mình ở đây bắt taxi được sao?”
Thân Nhã biết, dựa theo cách anh hành xử thì đương nhiên là không thể được!
Tiếp tục đứng ở chỗ này cũng chỉ lãng phí thời gian, tốn công vô ích, thế là cô thở dài bất đắc dĩ ngồi lên xe.
Hoắc Đình Phong ngồi ở vị trí ghế lái chính, Tô Chính Kiêu nửa vô tình nửa hữu ý ngồi vào ghế lái phụ, Thân Nhã bèn ngồi ra phía sau.
Nhiều hơn một người thì đề tài bàn tán đương nhiên sẽ không thể tùy ý, tự nhiên như trước nữa.