Đã tám năm rồi, loại cảm giác quen thuộc đó đã khắc sâu vào xương tủy.
Bây giờ lên tiếng gọi sẽ chẳng có người nào đáp lại nữa.
Lại càng không có tiếng gọi mẹ non nớt mà mềm mại ấy nữa…
Trong lòng trống rỗng khó nói nên lời, khuấy bát cháo vài lần, cô lại đổ cháo vào trong nồi, ăn không nổi.
Sau đó, Đường Tiểu Nhiên đi siêu thị mua chút đồ dùng hàng ngày rồi lại mua một miếng vải hoa đẹp mắt.
Căn phòng hiện tại cần phải được chia ra, chỗ ngủ cùng với phòng bếp nhất định phải được chia ra.
Cô cố gắng dán dụng cụ lên hai bên tường, mỗi bên một cái, kéo một cọng dây thừng nhỏ, quấn miếng vải hoa đã được may lên trên.
Quay đầu lại liếc nhìn hoàn cảnh mà mình sinh sống, cô bật cười trào phúng. Cho Cảnh Hiên sống cùng với anh là lựa chọn chính xác, nếu không thì chẳng lẽ lại sống một cuộc sống nghèo nàn khó khăn cùng với cô như này à?
Cô biết là cuộc sống không thể tiếp tục nữa.
Cô không có tiền, lúc ly hôn một đồng tiền cô cũng không muốn, cô không thể không đi kiếm tiền.
Chi phí vô hóa chất thời kỳ cuối, nằm viện, chắc chắn đều phải dùng tiền.
Bây giờ còn chưa bắt đầu vô hóa chất, cũng không cần dùng nhiều tiền, cô còn có thể chịu đựng được, nhưng sau đó sẽ kẹt.
Đến rất nhiều công ty nhưng mà người ta vừa nhìn thấy chân của cô thì liền trực tiếp từ chối, ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có.
Từ trước kia Đường Tiểu Nhiên đã bết số phận của mình rất bi thảm, nhưng mà luân lạc đến tình trạng hiện tại, trong lòng cô vẫn cảm thấy chua xót không thôi.
Không có cách nào khác, cô đành tay không mà về, ngồi trên ghế dài, cơm trưa chính là một cái bánh bao, nhìn bầu trời nắng chói chang, hai mắt chua xót muốn rơi nước mắt.
Nhưng mà cô biết có khóc cũng chẳng làm được gì.
Không có người nào thương cô, cô chỉ có một mình.
Trở lại phòng bệnh, vừa liếc mắt liền nhìn thấy Lâm Thanh, cô nhíu mày: “Không phải là nói đến ủy ban xử lý thủ tục ly hôn hả, sao bây giờ mới trở về?”
Đường Tiểu Nhiên cong môi cười cười: “Tớ đi tìm việc làm.”
Nghe câu nói như vậy, Lâm Thanh liền nắm lấy tay cô: “Có phải là cậu bị điên rồi không hả? Với sức khỏe hiện tại của cậu có thể đi làm không, cậu bị ung thư cần phải vô hóa chất, chuyện quan trọng nhất hiện tại đó chính là nghỉ ngơi bổ sung dinh dưỡng.”
Đường Tiểu Nhiên thản nhiên nói: “Lâm Thanh tớ không có tư cách để nghỉ ngơi.”
“Tại sao?” Lâm Thanh nhíu mày.
“Bây giờ tớ đang rất thiếu tiền.”
Đường Tiểu Nhiên nâng mắt lên: “Điều trị bằng hóa chất là một cái động không đáy, tiền tiết kiệm mấy năm nay của tớ không thể chống đỡ được bao lâu.”
Lâm Thanh cắn răng: “Cái tên khốn Tô Chính Kiêu đó không cho cậu cái gì hết hả?”
“Có chứ, tớ để lại mọi thứ cho Cảnh Hiên rồi.”
“Rốt cuộc là người quan trọng hay là tiền quan trọng đây? Tiền có thể kiếm được, nhưng nếu như cậu chết rồi thì Cảnh Hiên không còn mẹ nữa.”