Nhưng cũng muộn quá rồi, mà cậu còn là con nít.
Đợi đến 12 giờ tối, cậu không kìm được ngủ gục mất.
Tô Chính Kiêu giơ tay đắp mền cho cậu bé, sau đó ngồi bên giường đợi.
Anh cứ liên tục nhấc cổ tay lên để xem giờ, sự nhẫn nại cũng từ từ phai nhòa.
…
Nơi mà chiếc xe đến là nơi rất hẻo lánh.
Xung quanh đều là vùng núi hoang vu, còn có cả những xí nghiệp bị bỏ hoang.
Người đàn ông trung niên chích thuốc tê cho hai người rồi dùng dây cột hai người vào cái cây bên cạnh.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, gã ta bắt máy: “Ừ, đem bọn nó tới rồi, lần này bảo đảm hàng tươi, đợi ngày mai rồi tao đưa hàng qua.”
Cúp máy, người đàn ông ngồi dưới đất nhìn kĩ hai người này.
Tuy chân của người phụ nữ này có chút vấn đề, nhưng tốt ở chỗ là cô ta còn trẻ, còn trông cũng khá xinh, làn da trắng trẻo mịn màng, chắc sẽ bán được giá tốt.
Còn về gã tài xế, xem ra cũng chỉ bán được giá thấp thôi.
Nhưng mà tối nay cũng xem như là bội thu rồi.
Những thứ có thể bán trên người hai người đều sẽ bán đi hết, từ gan đến thận, và cả đôi mắt nữa.
Thật ra, gã đàn ông trung niên này là một tên trong đường dây buôn lậu cơ quan nội tạng người. Gã ta sẽ dùng những thủ đoạn dơ bẩn như này để có được cơ quan nội tạng, rồi buôn lậu với giá cao.
Sau khi lấy hết cơ quan nội tạng đi thì cơ thể trống rỗng còn lại cũng sẽ dùng dao chặt ra xử lý hết.
Thủ đoạn có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn đến nỗi không dám nhìn.
Đường Tiểu Nhiên dần tỉnh lại, đợi khi cô nhìn thấy khung cảnh lạ lùng xung quanh, trong lòng cô lập tức có điềm không lành.
Đến khi thấy sợi dây trên cổ tay, suy đoán đó của cô quả nhiên được chứng thực.
Lúc này, bác tài đằng sau cô cũng đã mở mắt.
Hai người nhìn nhau, cả hai đều lập tức hiểu rằng tình hình hiện tại đang vô cùng bất lợi.
Thì thầm với nhau vài câu, hai người hướng lưng vào nhau, định dùng tay của đối phương để cởi trói cho mình.
Nhưng trong lúc hai người đang động đậy thì người đàn ông trung niên kia đã dẫn một đám người đi theo sau bước vào, không nói không rằng lập tức tách hai người ra.
Một người bị trói ở phía đông, một người bị trói ở phía tây, cách nhau rất xa.
Kế hoạch thất bại, chân mày của Đường Tiểu Nhiên liền chau lại.
Trong miệng cô bị nhét một chiếc nùi giẻ, tay chân đều bị dây thừng trói lại.
Xung quanh chắc chắn là nơi rất hẻo lánh hoang vu, phải làm sao đây?
Còn nữa, mục đích của băng nhóm này rốt cuộc là gì?
Cách nơi cô bị trói không xa có một cái bàn, bên trên có đặt một tờ giấy.
Mắt cô thủ nhìn lướt qua, sắc mặt cô lập tức trắng bệch!