Cửa phòng mở ra, ánh mắt cô ta đảo một vòng quanh phòng.
So với ba năm trước, cách trang trí đồ trong phòng anh không có gì thay đổi, nếu nói thay đổi thì chỉ là có thêm hơi thở của phụ nữ.
Hơn nữa trên giường có hai chiếc chăn, rất rõ ràng, hai người họ ngủ chung giường.
Nghĩ vậy, tim cô ta đau nói, như có con dao cứa vào đau dữ dội.
Thẩm Hải Băng đi về phía trước, phát hiện bộ mỹ phẩm đã được tháo rời trên bàn trang điểm, cơ thể cứng đờ tại chỗ.
Khoé miệng cô ta cong lên, nụ cười vô cùng mỉa mai.
Cô ta tự mình tưởng bở, còn đoán bộ mỹ phẩm đó có lẽ là tặng cho mình… Mà anh mang vào phòng là để chờ cơ hội thích hợp rồi mới lấy ra.
Lúc này những suy đoán đó đều trở nên nực cười, chẳng khác nào một cái tát vả thẳng vào mặt cô ta.
Còn nói Tô Tình đáng thương, cô ta có hơn Tô Tình chỗ nào?
Bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn đặt bên hông siết chặt từng chút, vẻ dịu dàng trên mặt Thẩm Hải Băng dần trở nên khó coi.
Hoá ra cảm giác tự vả là như thế này.
Nhưng tại sao anh lại tặng mỹ phẩm cho Diệp Giai Nhi?
Cô ta không hiểu, nhiều hơn cả là suy nghĩ lung tung, còn có kinh hoàng, sợ hãi… Lần đầu tiên Diệp Giai Nhi cảm thấy đi mua quần áo là một việc mệt mỏi đến vậy.
Tô Tình mang cả đống quần áo vào phòng thử đồ, sau đó mặc thử từng bộ.
Thân hình thon dài của Thẩm Hoài Dương dựa vào ghế sofa mềm mại, tay trái chống cằm, tay phải lật xem tạp chí.
Anh ngước mắt lên nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô gái, bàn tay to vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh mình: “Cô Thẩm.”
Diệp Giai Nhi chỉ liếc anh một cái rồi mặc kệ, vẫn đứng dựa vào tường như cũ.
Thẩm Hoài Dương nhướng mày, đôi môi mỏng nhếch lên, trầm giọng nhắc nhở: “Mẹ mà thử quần áo thường sẽ thử hơn ba tiếng đấy…”
Nghe vậy cô mới nhúc nhích, đi tới sofa, ngồi xuống vị trí cách anh xa nhất, nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân hơi nhức của mình.
Mất ba tiếng đồng hồ thì sao cô phải tự gây khó dễ cho mình?
“Cô Thẩm định cứ mang thái độ này sao?” Anh đặt tạp chí trên tay xuống, nhìn cô.
Diệp Giai Nhi nhẹ giọng hỏi: “Thái độ của tôi làm sao?”
“Thờ ơ, xa cách, lạnh lùng, đây là thái độ mà một người vợ nên có à?”
Thẩm Hoài Dương cao giọng, lộ vẻ không hài lòng, bàn tay anh còn gõ nhẹ lên quyển tạp chí, phát ra tiếng động.
“Anh Thẩm có thể quản lý được tập đoàn Thẩm thị, lẽ nào còn có thể kiểm soát được cả thái độ của tôi? Dù thái độ gì thì cũng là tự do của tôi, anh không có quyền xen vào đúng không?”
Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, đang định nói thì Tô Tình đi tới, cầm mấy bộ quần áo trong tay: “Giai Nhi, đi thanh toán.”
Diệp Giai Nhi nhíu mày, sắc mặt hơi đổi, không phải cô sợ thanh toán, mà là sợ tiền trong thẻ không đủ.
Dù sao, quần áo mà Tô Tình mua có giá quá cao.
Mà thực sự cô cũng không dự liệu được, Tô Tình sẽ làm như vậy…