Sắc mặt Cát Mỹ Ngọc rất khó coi, bà ta cảm thấy Lâm Nam Kiều cố ý làm vậy, bà ta cảm thấy cô con dâu này thật không biết điều.
Từ một chuyện nhỏ cũng có thể nhìn ra được tính cách cũng như thái độ làm người của một người, đối với bà ta mà nói, Lâm Nam Kiều thật sự không ra gì.
Còn kém hơn Thân Nhã gấp trăm lần.
Chậu hoa đập vào chân Lâm Nam Kiều khiến cô ta hít một ngụm khí lạnh, cô ta thật sự muốn đập hết mấy chậu hoa của Cát Mỹ Ngọc.
Một năm không may mắn, từ khi kết hôn với Trần Vu Nhất, cô ta không có một ngày hạnh phúc.
Ở trong môi trường như vậy, Lâm Nam Kiều sợ cô ta sẽ điên mất.
Con người một khi người bị đè nén quá lâu thì sức mạnh bộc phát sẽ mạnh hơn người thường gấp mấy lần!
…
Buổi tối Trần Diễm An lại đến nữa, cô ấy nói muốn ngủ lại đây, Thân Nhã hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì?
Cô ấy nói đã cãi nhau với mẹ của Quý Hướng Không, lúc đầu cô ấy còn nhẫn nhịn, nhưng bây giờ đã không thể nhẫn nhịn được nữa!
Trần Diễm An là người tính tình phóng túng, không phải người có thể nhẫn nhịn!
“Quý Hướng Không không cản sao?” Thân Nhã hỏi.
“Tớ không muốn anh ấy dính líu đến chuyện mẹ chồng nàng dâu, như vậy sẽ khiến anh ấy khó xử, hơn nữa anh ấy cũng không có ở nhà.”
Thân Nhã không nói gì nữa, trước khi đi ngủ, Trần Diễm An nói rằng cô ấy thực sự ngưỡng mộ cuộc sống độc thân.
Trần Diễm An có rất nhiều vấn đề, quan trọng nhất là cô ấy không thể sinh con, đây chính là điểm yếu của cô ấy.
Thân Nhã vốn muốn hỏi về người phụ nữ và đứa trẻ kia, nhưng cô không muốn làm cô ấy buồn nữa nên không hỏi.
Ngày hôm sau, cô ăn trưa xong thì thu dọn đồ đạt một chút, cô mở cửa, chuẩn bị đi tới sân bay, lúc này trong lòng vô cùng hưng phấn, không thể nào bình tĩnh được.
Đi xuống lầu, một đôi vợ chồng đang đi về phía cô, cơ thể khỏe mạnh, khí chất tao nhã, vô cùng quý phái.
Thân Nhã hơi giật mình, cô cảm thấy cặp vợ chồng trước mặt rất quen mắt, ngẫm lại hình như có phần giống Hoắc Đình Phong.
Tình cờ, ánh mắt của đôi vợ chồng kia cũng quét qua người cô, người phụ nữ trang điểm tao nhã, mặc sườn xám, khoác áo khoác bên ngoài, rất có khí chất: “Cô là cô Thân sao?”
Trong lòng cô cũng có mấy phần sáng tỏ, tim đập nhanh hơn, cô cũng không ngốc, gật đầu trả lời.
Người phụ nữ cười nhẹ: “Chúng tôi là ba mẹ của Hoắc Đình Phong, chúng tôi từ nước K đến đây để gặp cô Thân.”
Thân Nhã đã biết đại khái bọn họ muốn nói gì rồi: “Bác trai bác gái, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta lên nhà nói chuyện đi, nhà của cháu ở đây.”
Người phụ nữ lắc đầu, nhìn quanh một lúc rồi hỏi: “Có quán cà phê hay nhà hàng nào gần đây không?”
“Đối diện có một quán cà phê cũng khá được.” Thân Nhã nhìn xung quanh rồi nói, vẻ mặt cô điềm tĩnh, thái độ ôn hòa, rất đúng mực, không nịnh nọt, cũng không tỏ ra quá thân thiết.
Vì không có gì để cầu xin nên mới có thể bình thản như vậy.
Ba mẹ Hoắc nhìn nhau, sau đó đánh giá Thân Nhã vài lần rồi gật đầu.