Diệp Giai Nhi bị lạnh phải tỉnh dậy, ngủ một hồi, ổ chăn càng ngày càng lạnh, cô mở to mắt, bóng dáng ở bên cạnh đã không có ở đây.
Chống đỡ thân thể ngồi dậy từ trên giường, cô mặc quần áo tử tế, đánh răng rửa mặt đều là dùng nước lạnh, trong nháy mắt cô run rẩy hết cả người, bị cảm giác lạnh lẽo làm cho tỉnh táo hoàn toàn.
Ra khỏi nhà vệ sinh, lại nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở trước bàn, trước mặt có đặt hai tô mì tôm. Nhìn thấy cô bước tới, anh nâng mắt lên, gõ nhẹ cái bàn, đôi môi mỏng khẽ mở: “Ăn sáng đi.”
Nói xong, Diệp Giai Nhi ngồi xuống, ánh mắt rơi trên người anh, nhìn anh dùng bữa chậm rãi mà ưu nhã.
Nhún nhún vai, cô không nghĩ là anh cũng biết ăn mì tôm.
Dường như là nhận ra cái nhìn chăm chú của cô, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Không muốn ăn mì tôm hả? Ở đây không có đồ khác có thể ăn đâu, chấp nhận một chút đi.”
Hai chữ chấp nhận thoát ra từ trong miệng của anh, vậy mà lại cảm thấy có hơi dao động.
Ngồi thẳng người, Diệp Giai Nhi lắc đầu cười một tiếng: “Tôi còn tưởng người không quen ăn mì tôm chính là anh Thẩm đó.”
“Thay đổi khẩu vị cũng không tệ.” Anh nhíu mày, húp hết nước mì tôm, đôi môi mỏng dính một chút nước mì, có thể nói là gợi cảm nói không nên lời.
Sau khi ăn sáng xong, hai người liền đến bệnh viện, mà Thẩm Trạch Hy đã có mặt trong phòng bệnh từ sớm, nói nói cười cười, chọc cho Thẩm Hải Băng cười mãi không dứt.
“Chỉ cần một mình Giai Nhi ở đây với cô là được rồi, bọn cháu đi giúp đỡ đi.” Thẩm Hải Băng dịu dàng nói: “Lúc này, ở bên ngoài đang rất cần sự trợ giúp bọn cháu, có nhiều người ở đây cũng vô dụng thôi, đều đi hết đi.”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương đáp nhẹ một tiếng, ánh mắt rơi ở trên người Diệp Giai Nhi: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Tôi biết rồi.” Diệp Giai Nhi gật đầu.
Sau khi hai người đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại có hai người, bầu không khí có chút xấu hổ và trầm mặc.
Dù sao thì Diệp Giai Nhi và Thẩm Hải Băng cũng chỉ mới gặp nhau có mấy lần, còn chưa nói chuyện với nhau được mấy ngày, cảm thấy xấu hổ cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa, Diệp Giai Nhi vốn không phải là người cởi mở, chỉ khi ở bên cạnh những người thân thiết với mình thì cô mới thả lỏng bản thân, nói chuyện không chút kiêng nể.
“Tối hôm qua ngủ ngon chứ?” Thẩm Hải Băng lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Diệp Giai Nhi gật đầu, đưa ly nước cho cô ta: “Cũng được ạ.”
“Vậy thì tốt, ở đây không bằng thành phố S, cũng không phồn hoa như thành phố S, nhưng phong cảnh lại rất đẹp. Phòng quản lý quận ốc ở đó quá thô sơ, cô sợ cháu ngủ không quen.”
“Không sao đâu ạ, cháu cảm thấy rất tốt, cô muốn ăn cháo không?”
“Để cô tự lấy, chân có hơi đau thôi chứ tay vẫn hoạt động được mà.” Thẩm Hải Băng cười: “Cô có thể tự lo cho mình.”
Diệp Giai Nhi cười, cô tìm đại một đề tài tán gẫu: “Cô học đại học chuyên ngành gì vậy ạ?”
“Thật ra cô học luật, sau khi ra trường định làm luật sự, nhưng bây giờ lại trở thành trợ lý thư ký cho chủ tịch huyện. Có đôi khi, ước mơ là một chuyện nhưng thực tế lại là một chuyện khác.”
Thẩm Hải Băng như nhớ ra gì đó, cô ta nói: “Giai Nhi, cháu có thể giúp cô lấy điện thoại trong ví ra được không, trận động đất đã trôi qua ba ngày rồi, chắc anh ấy cũng thấy tin tức rồi, suýt nữa quên mất gọi điện thoại báo tin cho anh ấy.”
“Là chồng chưa cưới của cô ạ? Anh ta làm nghề gì?” Diệp Giai Nhi có chút tò mò.
“Giáo sư đại học.”
“Cũng không tệ, chắc là anh ta theo đuổi cô trước đúng không?”
Thẩm Hải Băng cười đắc ý: “Có thể nói là như vậy.”