Lòng Thân Nhã sinh ra áy náy: “Anh còn chưa ăn tối sao?”
“Ừ…”
“Tôi mời anh ăn nhé. Cháo như tối hôm đó được chứ?” Anh bị cảm cũng vì cô mà ra, mời anh ăn bữa cơm cũng không có gì đáng nói.
“Được…” Anh nhìn thẳng phía trước, cánh môi mỏng khẽ rướn thành đường cong, nhưng lại quá quá hời hợt.
Vẫn là quán cháo lần trước, hai người ngồi vào phòng, Thân Nhã lại đứng lên ra ngoài, cô nhớ ở ngay bên cạnh có một tiệm thuốc.
Chờ cô trở lại thì cầm theo túi thuốc, có amoxicillin, có cả thuốc cảm con nhộng.
Lúc nhân viên phục vụ bưng cháo tới, Thân Nhã xin một cốc nước ấm, sau đó đưa thuốc cho anh theo hướng dẫn sử dụng.
Hoắc Đình Phong nhận lấy rất tự nhiên, loáng thoáng có cảm giác ăn ý và thoải mái. Anh cười tủm tỉm với nhân viên phục vụ: “Cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ đỏ mặt, lại nhìn lén vài lần, đè nén tâm tình vui sướng, đi ra khỏi phòng.
“Hôm nay cô trang điểm à?” Anh hơi ngước mắt, bình thản ăn cháo, cử chỉ rất tao nhã.
Thân Nhã mất tự nhiên, rối rít gật đầu, thật ra không phải cô cố ý trang điểm.
“Xinh lắm…” Anh khen.
Cô mím môi cười: “Cảm ơn anh.”
“Hôm qua cô hỏi vì sao tôi lại có thiện cảm với cô…”
Thân Nhã cứng người, không ngờ anh lại bất chợt nhắc tới đề tài này. Cô cảm thấy xấu hổ, cũng không biết nên trả lời như thế nào, một lúc lâu sau mới gật đầu.
Thân Nhã ngẩng đầu nhìn Hoắc Đình Phong, đôi mắt sâu không thấy đáy của anh cũng dừng trên người cô, bờ môi mỏng khêu gợi cất lên giọng nói dịu dàng: “Cô từng mang cho Tiểu Trương một bát cháo, lúc làm nhân viên vệ sinh cô cười vui vẻ rất chân thành. Có rất nhiều điểm cô khiến tôi rung động, tôi không thể liệt kê ra hết được, nhưng tính cách của cô rất vừa lòng tôi…”
Ví như ở phòng bếp hấp tuyết lê cho anh, mời anh ăn món kia, lúc quét tước vệ sinh còn tản ra ánh hào quang, ngay cả túi thuốc vừa rồi…
Rất vừa lòng tôi! Anh nói chuyện rất ngắn gọn, nhưng luôn có loại năng lực khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Không ngờ lại xuất phát từ nguyên nhân đơn giản như vậy. Thân Nhã cảm thấy không biết nên nói gì cho phải.
Sau một lúc lâu, Thân Nhã bưng cốc nước trên bàn lên nhấp mấy ngụm nhỏ rồi mới nói: “Nếu nguyên nhân xuất phát từ mấy phương diện này, tôi cảm thấy anh Hoắc hơi xốc nổi…”
Hoắc Đình Phong hơi cau mày: “Xốc nổi?”
Thân Nhã khép hờ mắt, dứt khoát nói trắng ra: “Anh Hoắc không cảm thấy những gì anh liệt kê đều rất bình thường, rất nông cạn à?”
“Không hề…” Anh nhấp một ngụm nước ấm nhuận giọng.
“Thật ra bất cứ cô gái nào đều sẽ làm những việc giống như tôi.” Thân Nhã tiếp tục nói.
“Có lẽ bọn họ đều sẽ làm, nhưng bọn họ chưa bao giờ làm trước mặt tôi…” Đôi mắt Hoắc Đình Phong thâm trầm, nhìn cô chăm chú.
Đôi mắt kia quá mức sâu lắng, khiến Thân Nhã cảm giác hơi bị áp bách: “Thật ra đây không phải thiện cảm, chỉ là vì trước nay chưa từng có cô gái nào làm vậy trước mặt anh Hoắc nên anh cảm thấy mới mẻ thôi…”