Tô Chính Kiêu hung hăng nhìn chằm chằm cô: “Thật sự chỉ xuất phát từ trách nhiệm và nghĩa vụ thôi sao?”
Cô không chần chừ, trả lời vừa lưu loát vừa ngắn gọn: “Đương nhiên!”
“Vậy thì sao đêm qua em lại ngủ cùng tôi và Cảnh Hiên? Em có biết hành động như vậy có ý nghĩa gì không? Hay là em có thể đi chăm sóc một người đàn ông bị thương vì em mà không có bất cứ giới hạn hay đề phòng nào? Chỉ là vì trách nhiệm và cảm giác áy náy?”
Ánh mắt cô vẫn nhìn thẳng vào anh ta, Đường Tiểu Nhiên đáp lại: “Bởi vì trách nhiệm và sự áy náy, tôi quả thực có thể làm chuyện như tối qua.”
Tô Chính Kiêu thở hổn hển từng hơi, cả người căng chặt như một quả bom, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Câu trả lời của cô không khác nào một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào lồng ngực anh.
Anh khép mắt rồi lại mở ra, nói: “Vậy thì ngủ đi, em với anh ngủ cùng nhau một lần nữa, không phải vì trách nhiệm và sự áy náy là có thể bỏ qua giới hạn sao? Bây giờ ngủ đi!”
“Đây cũng là giới hạn của tôi, câu nói kia của anh chính là giới hạn của tôi.” Cô mở miệng nói: “Nằm ngủ cùng nhau và ngủ một lần là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.”
“Vậy đổi cách nói khác vậy, em ngủ với tôi, từ nay về sau không còn nợ nần gì nữa, thế nào?”
Không chút cân nhắc hay do dự, cô kiên quyết từ chối: “Không thể được!”
Nghe vậy, Tô Chính Kiêu bỗng nở một nụ cười u ám, nhuốm đầy sự mỉa mai và bi thương: “Giữ thân vì gã ta à?”
Đường Tiểu Nhiên không nói gì, chỉ im lặng.
Đối với anh mà nói, im lặng chính là ngầm thừa nhận.
Bàn tay anh to lớn chống ở mép giường, mạnh mẽ đè nén nỗi đau đớn đang trào lên từ trong lòng: “Chuyện này còn có cơ hội cứu vãn được nữa không? Em muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho tôi?”
Lúc này, cô vẫn không nói một lời.
Tô Chính Kiêu nhìn chằm chằm cô, xoay người, để gò má đối mặt với cô: “Em muốn tôi làm thế nào cũng được, chỉ cần em nói ra là tôi sẽ làm ngay. Nếu như cho tôi một cái tát có thể làm tiêu tan oán hận trong lòng em, vậy thì em làm đi!”
Đường Tiểu Nhiên vẫn đứng im: “Tôi đánh anh để làm gì?”
“Khúc mắc của em xuất hiện từ lần tôi định bóp chết em, vậy thì cho tôi một nhát đi, chém thêm một dao trên ngực tôi…”
Vừa nói, anh vừa đặt con dao gọt hoa quả trên bàn vào trong tay cô, nhìn cô thật sâu.
Dùng mũi dao sắc bén đặt lên phần bụng bị thương của mình: “Chính là chỗ này, đâm thêm chút nữa. Đâm vào rồi, sau đó quên sạch những chuyện không tốt mà tôi từng làm với em đi. Chúng ta lại bắt đầu một lần nữa, em làm đi…”
“Anh đừng nổi điên nữa!
Mũi dao đặt trên vết thương, nếu tiến sâu thêm một chút là có thể nhìn thấy máu tươi, Đường Tiểu Nhiên khẽ nói.
“Ai nổi điên với em? Tôi cũng đang rất nghiêm túc, nếu làm vậy có thể được tha thứ và bắt đầu lại từ đầu, tôi không quan tâm!” Tô Chính Kiêu nói bằng giọng khàn khàn.
Hiện tại cô và anh vẫn còn có cơ hội.