Hơi cắn môi, cô cúi thấp đầu, chỉ nhìn chằm chằm đường dưới chân, không dám nhìn sang chỗ khác dù chỉ một chút.
Cô giống như là một cơn lốc đi qua người đàn ông trước mặt, chớp mắt, đã biến mất không thấy bóng dáng.
Xấu hổ chết người! Quá mất mặt rồi! Mặt mũi đời này đều vứt sạch rồi!
Trần Diễm An lúc này đã trang điểm xong, kỹ thuật hóa trang ở đây thật sự không tệ, làm vô cùng xinh đẹp, lại không dung tục.
Trang điểm hơn một tiếng, Trần Diễm An ngồi có chút đau lưng, muốn vào phòng nghỉ nghỉ một chút, nhưng Thân Nhã lại không muốn, ở đâu mà không thể nghỉ ngơi, không muốn vào phòng nghỉ, vừa lôi vừa kéo kéo Trần Diễm An ra ngoài.
“Trời ạ nhanh nhìn, quả thật là ưu tú!” Đột nhiên, Trần Diễm An kêu lên
Cửa chính thẩm mỹ viện, một người đàn ông ra ngoài, áo trong màu xanh đen, tây trang màu đen lại khoác áo gió màu đen đến gối bên ngoài, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì ánh sáng chiếu xuống lại càng thêm sắc nét, anh ta hơi híp mắt, tay phải cầm điện thoại đang nói chuyện, tay trái thì cầm theo một hộp quà, dọc theo bậc thang đi xuống, cả người tỏa ra hơi thở vừa tôn quý lại tao nhã.
“Cậu nhìn xem cái khuôn mặt đó, lại nhìn nhìn dáng người đó, không có người đàn ông nào có thể vượt qua được!” Hai mắt Trần Diễm An gần như có chút hóa sói: “Đôi chân dài thẳng không chút thừa, cái mông cũng cong lên, tấm lưng rắn chắc nở rộng, dáng người tam giác ngược hoàn mỹ, quả thật là một cái giá treo quần áo.”
Thân Nhã lúc này mới phát hiện có chút quen mặt, lại nghĩ nghĩ, lúc này cô mới nhớ đến, anh ta không phải là người đàn ông trong phòng nghỉ kia sao?
Vừa rồi quá mức quẫn bách, tình cảnh lại lúng túng như vậy, cô ngay cả dáng dấp anh ta thế nào cũng không dám liếc nhìn, lúc này nhìn lại, mới phát hiện người đàn ông quả thật tuấn mỹ cao quý.
Hình như ánh mắt Trần Diễm An quá nóng bỏng và mãnh liệt làm anh ta phát hiện, anh ta bước xuống bậc thang, ánh mắt lại liếc nhìn qua, lập tức nhìn vào Thân Nhã.
Ánh mắt của anh ta rất đen, rất trầm, mặc dù cách một khoảng xa như vậy, thật sự không thể chống cự được mị lực nam tính mê hoặc, ngay thời khắc bốn măt nhìn nhau, Thân Nhã vừa quẫn bách vừa xấu hổ, càng nhiều hơn là lúng túng.
Đối với sự lúng túng của cô, người đàn ông vẫn tự nhiên lạnh nhạt như cũ, mặt dù vẫn đang nói chuyện với bên kia, nhưng vẫn cao ngạo ưu nhã mà hơi gật đầu với cô.
Thân Nhã hơi giật mình, quả thật không ngờ anh ta sẽ chào hỏi, chào hỏi chỉ càng thêm xấu hổ, không chào lại có vẻ không lễ phép, gương mặt cô cứng ngắc cũng lễ phép gật nhẹ đầu đáp lại.
Xung quanh đã có không ít cô gái nhìn vào anh, bị anh làm chấn động, hấp dẫn.
Động tác nhỏ này không thể tránh khỏi hỏa nhãn kim tinh của Trần Diễm An: “Cậu quen biết loại tuyệt sắc này lúc nào? Đi, qua đó để tớ chào hỏi hai câu!”
Thân Nhã vội vàng kéo tay cô ấy lại, loại chuyện xảy ra trong phòng nghỉ đương nhiên không thể nói, cô chỉ là nói vừa rồi hai người có gặp nhau ở trong phòng nghỉ mà thôi.
“Như vậy xem ra người đàn ông này vô cùng có lễ độ…” Trần Diễm An còn đang quan sát: “Mắt nhìn đàn ông của tớ từ trước đến nay chưa bao giờ sai, người đàn ông này có một loại trưởng thành và hồn hậu, trầm ổn và trải đời, hào phóng và trầm ổn của đàn ông, làm được cái gọi là thu phóng tự nhiên, nước chảy mây trôi, cũng phát huy sự hấp dẫn của linh hồn làm người chấn động đến cùng, loại đàn ông này giống như độc, không được dây vào, nếu không cuối cùng sẽ nghiện, dùng một câu đơn giản khái quát mà nói chính là chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể khinh nhờn…”
Vô cùng có tu dưỡng, những lời này Thân Nhã không phủ nhận, chuyện vừa rồi và bây giờ đã chứng thực, anh ta là một người đàn ông vô cùng có tu dưỡng.
“Mới lần đầu gặp mặt, đánh giá của cậu có phải là quá cao?”