Nhưng mà lúc này sao Thẩm Hoài Dương có thể lái chậm được chứ, anh chỉ hận không thể mọc ra một đôi cánh rồi bay đến bệnh viện.
Chỉ còn lại có Huyên Huyên ở chung cư, anh đeo tai nghe gọi điện thoại cho Diệp Đức Huy, kêu ông đến chung cư chăm sóc cho Huyên Huyên trước.
Chạy trên đường như là đua xe, lúc thì vượt đèn đỏ, rất nhanh liền đến bệnh viện, anh đến bệnh viện tư nhân ở gần đó, điều kiện khá tốt, đều là nơi mà người có tiền đến khám bệnh.
Bác sĩ đã đợi sẵn, trực tiếp đi vào trong phòng làm việc của bác sĩ, tay đè phần bụng của Diệp Giai Nhi, cô đau đớn hít vào một ngụm khí lạnh.
“Không phải là bị viêm dạ dày, cũng không phải bị đau bụng, là tử cung có vấn đề, anh Thẩm tránh ra một chút đi, chúng ta phải kiểm tra thật kỹ cho bệnh nhân mới được.”
Sắc mặt của cô rơi vào trong mắt anh, đôi mắt Thẩm Hoài Dương nheo lại, lạnh lùng như muốn quát lên, nhưng mà cuối cùng vẫn không lên tiếng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.
Ngồi trên ghế dài ngoài phòng làm việc, lông mày Thẩm Hoài Dương cau chặt lại, giữa hàng lông mày có ba dấu gạch ngang.
Trên hành lang có vô số bệnh nhân, bác sĩ hoặc là người nhà đi ngang qua, ánh mắt bọn họ đều dừng trên người anh, nhìn anh chăm chú.
Lúc đó đến đây quá gấp, anh căn bản không có thời gian thay quần áo và suy nghĩ chuyện gì khác, lúc này trên người vẫn còn đang mặc áo choàng tắm, trên chân vẫn là đôi dép lê.
Viện trưởng nghe thấy tin tức nên đã chạy đến đây, vừa mới nhìn thấy anh như vậy thì ngơ ngác không thôi, có khi nào ông ta nhìn thấy Thẩm tổng như thế này đâu…
Bình thường nhìn thấy Thẩm tổng đều là tinh thần hăng hái, cả người tản ra một loại khí chất tôn quý và ưu nhã không nói thành lời, còn có loại cảm giác cao quý mà người khác không thể xem thường.
Bây giờ chỉ mặc áo choàng tắm và mang dép lê, lồng ngực mở rộng vẫn còn đang phập phồng, hô hấp vội vã.
Nhưng mà những thứ này lại không hề làm xấu đi vẻ đẹp trai của anh, có rất nhiều người phụ nữ trẻ tuổi cùng với y tá đều đi qua đi lại với tần suất cao, còn không ngừng quay đầu nhìn anh.
Viện trưởng bước qua, cung kính nói: “Anh Thẩm, phòng làm việc ở ngay phía trước, đến phòng làm việc đi.”
“Không cần.” Anh lạnh lùng phun ra hai chữ, trong giọng nói đều mang theo ý lạnh giống như là giá rét trời đông tháng chạp, nước đóng thành băng.
Lúc này, cô còn đang nằm ở trong phòng cấp cứu, không biết tình huống như thế nào, làm sao anh có thể đến phòng làm việc, bây giờ ngay cả ngồi anh cũng ngồi không được.
Một người có thể khiến Thẩm tổng đối xử như thế, chắc chắn là người cực kỳ quan trọng trong lòng anh, viện trưởng ho nhẹ một tiếng: “Nếu không thì Thẩm tổng đi thay quần áo trước đi đã.”
Nghe thấy ông ta nói như vậy, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương mới nhìn lại mình, gần như là cả lồng ngực đều lộ ra ngoài, trên chân còn mang dép lê, đúng là có chút…
Nhưng mà anh vẫn không đi, đợi đến khi cô được ra ngoài anh đi thay quần áo cũng không muộn.
Ở trước mặt cô cho, dù là hình tượng hay là thể diện thì căn bản không đáng để nhắc tới.
Viện trưởng cũng không thể nói gì nữa, cứ đứng ở đó, hàng lông mày tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương cứ nhíu chặt lại với nhau, anh khoát tay ra hiệu cho ông ta rời đi.
Trong lúc đó, anh gọi điện thoại cho Diệp Đức Huy, sau khi biết được ông ấy đã đến chung cư trông chừng Huyên Huyên, anh mới yên tâm cúp điện thoại.