Lâm Nam Kiều không nói gì, bưng cốc cà phê lên uống hai ngụm, hương vị rất nồng. Lúc ca ta cụp mắt xuống, vẻ u ám chợt lướt qua.
Cô ta cho rằng Hàn Thu Trúc sẽ không bao giờ nghĩ sự kiện kia là do cô ta làm, bởi vì Hàn Thu Trúc sẽ không nghi ngờ cô ta.
Suy cho cùng, có ai lại cố tình tự làm mình mất mặt cơ chứ?
Nhưng vì để đạt được mục đích, vì để đạt được điều mình mong muốn, Lâm Nam Kiều không ngại điều đó.
Cô ta chậm rãi khuấy cà phê bằng chiếc thìa trong tay, dù Trần Vu Nhất hay Hàn Thu Trúc nói sẽ điều tra rõ ràng, cô ta cũng chẳng để tâm.
Bởi vì bọn họ sẽ không bao giờ có thể tra ra được chuyện này là do cô ta làm, chỉ có cô ta mới biết rõ điều đó!
…
Công trình mà Thân Nhã chuẩn bị đã bắt đầu khởi công, tốc độ rất nhanh, thỉnh thoảng cô cũng đến công trường.
Hoắc Đình Phong vẫn chưa quay về, trong biệt thự vẫn chỉ có là Thân Nhã và Tô Chính Kiêu.
Mặc dù hai người ở chung dưới một mái nhà nhưng chưa từng nói với nhau câu nào, vả lại, cũng không cần thiết phải giao tiếp.
Tuy công việc vất vả nhưng đồng nghiệp trong phòng làm việc đều hòa thuận, giám đốc thì suốt ngày gọi Tiểu Thân í ới, miệng ngọt như trát mật.
Thời gian thoi đưa, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, mỗi ngày đều trôi qua bình đạm như thế. Nhưng Thân Nhã luôn cảm thấy cứ thiếu thiếu chút gì đó.
Mỗi ngày sau khi tan ca đều được Hoắc Đình Phong đến đón, sau đó hai người sẽ đi dạo hay đi ăn tối cùng nhau.
Trước kia không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cảm thấy hai người đi ăn tối chung rất bình thường và ấm áp. Bây giờ chỉ còn lại một mình, Thân Nhã mới cảm thấy cô đơn.
Thói quen đúng là một thứ gì đó rất đáng sợ.
Đến giờ tan ca, Thân Nhã vừa thu dọn đồ trên bàn vừa suy nghĩ xem tối nay ăn gì.
Giữa đường Diệp Giai Nhi gọi đến hẹn Thân Nhã đi ăn tối. Thân Nhã đang lo không có ai bầu bạn, cũng không biết ăn gì nên liền đồng ý.
Đến nơi hẹn, Thân Nhã mới cảm thấy có gì không đúng, Trần Diễm An đang uống rượu mà Diệp Giai Nhi cũng không cản cô ấy.
“Sao vậy?” Thân Nhã chỉ vào Trần Diễm An, hỏi nhỏ.
Diệp Giai Nhi đánh mắt nhìn sang: “Tâm trạng không tốt, cậu còn nhớ cô gái mà tớ từng nhắc đến hay không? Cô ta đã về thành phố S rồi.”
Thân Nhã nhíu mày, ngồi xuống: “Hiện tại hai người đã kết hôn, cô ta quay về thì đã sao?”
Diệp Giai Nhi nói, ngoại trừ cô gái đó ra thì tâm trạng bực dọc của Trần Diễm An là do Quý Hướng Không. Anh ta có tiếng là người con có hiếu tại thành phố S này, quan hệ của mẹ anh ta và Trần Diễm An hiện tại rất gay gắt.
Mẹ anh ta tuy có ầm ĩ này nọ nhưng ít ra vẫn là người có chừng mực, chưa từng nói lời khó nghe, chỉ nửa úp nửa mở nhắc nhở Trần Diễm An không thể sinh con.