Cứ chờ xe biến mất trong tầm mắt, cô mới quay người đi lên lầu.
Ở trong xe.
Tô Chính Kiêu cảm thấy có mấy ngọn lửa đang nhen nhóm khắp người mình.
Tay nắm lấy cà vạt trên cổ áo, kéo kéo vài lần liền giật cà vạt ra, cúc áo trong cũng được mở ra.
Chỉ là cảm thấy như vậy vẫn còn chưa đủ, anh hạ cửa sổ xe xuống để gió lạnh trong đêm thổi vào làm dịu ngọn lửa giận trên người anh.
Nhưng mà Cảnh Hiên lại nói lạnh.
Gió lạnh thổi vào, thân thể nhỏ bé của cậu bé cuộn thành một cục nhỏ, trông vô cùng đáng thương.
Ánh mắt đảo qua nhìn, anh lại bấm cửa xe lên.
Dường như là nghĩ đến cái gì đó, Tô Chính Kiêu nói với Cảnh Hiên: “Có vẻ như là mẹ của con đang vội vã tìm người yêu mới.”
“Thật ra thì con cảm thấy chú Lưu cũng tốt mà.”
Đối với Lưu Canh Hoằng, trong lòng Cảnh Hiên không hề ghét bỏ.
“Cũng tốt hả?”
Giọng nói của Tô Chính Kiêu có hơi thay đổi, âm dương quá khí.
“Nếu như đối tượng mà mẹ con muốn kết hôn trong tương lai thật sự là chú Lưu, con sẽ không phản đối đâu.”
Tuy là giọng nói của Cảnh Hiên rất non nớt, nhưng cũng rất nghiêm túc: “Con nghĩ là nếu như kết hôn với chú Lưu thì sau này mẹ sẽ hạnh phúc.”
“Chỉ mới gặp người đàn ông đó có hai lần, con lại chắc chắn anh ta là người tốt?”
Tốc độ dưới chân của Tô Chính Kiêu càng thêm nhanh.
“Nhưng mà con biết là chú ấy thương mẹ, trước kia lúc kết hôn với ba, ngay cả về nhà mà ba cũng rất ít khi về, cho dù có về thì cũng chẳng có thái độ tốt với mẹ.”
“Chú Lưu thì không giống như thế, chiều hôm nay chú ấy đi siêu thị cùng với con và mẹ, sau khi mua thức ăn thì chú ấy xung phong xách đồ chứ không để cho mẹ xách. Hơn nữa, lúc mẹ làm đồ ăn thì chú ấy còn đứng ở bên cạnh giúp đỡ.”
“Từ trước đến giờ ba chưa từng làm những chuyện này một lần nào, con cảm thấy chú Lưu có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ.”
Nghe nói như thế, Tô Chính Kiêu lại đưa tay kéo kéo cúc áo của chiếc áo sơ mi, động tác có chút thô lỗ, cúc áo bị kéo ra hết mấy cái.
“Con là một đứa con nít thì biết cái gì chứ, lúc đàn ông theo đuổi phụ nữ thì đều nói ngon nói ngọt, sẽ làm rất nhiều chuyện, đợi sau khi có được rồi thì thái độ hoàn toàn khác với trước kia, có biết không?”
“Không thể bị hình tượng giả của đàn ông làm cho mê hoặc, có một vài người đàn ông là sói đội lớp cừu, con phải nói câu này với mẹ con, tránh cho cô ta bị che mờ mắt, nhảy vào hố lửa mà cũng không biết.”
“Bây giờ con còn quá nhỏ, có lẽ không hiểu, nhưng mà chờ sau khi lớn lên rồi, nói không chừng con lại là loại đàn ông đó.”
Cảnh Hiên không tin.
Chú Lưu mới không phải là người như vậy đâu, nhưng mà ngày hôm nay mẹ với lại chú Lưu bận rộn trong phòng bếp, sao ba lại tức giận như thế?”
Tô Chính Kiêu cau mày: “Giận hả? Ba giận lúc nào chứ?”