Ngập ngừng một lúc, anh ta nói: “Nếu ba mẹ tái hôn thì con nghĩ sao?”
Cảnh Hiên trượt chân suýt nữa ngã cầu thang.
Tô Chính Kiêu nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ áo cậu bé mới ngăn chặn được bi kịch xảy ra.
Cảnh Hiên nói: “Ba, con không nghe nhầm chứ?”
Tô Chính Kiêu buông tay ra, phớt lờ câu hỏi của cậu bé, nói tiếp: “Con nghĩ thế nào? Con có lời khuyên nào cho ba không?”
Suy cho cùng, đó cũng là người phụ nữ từng ngủ với anh ta và bọn họ còn có chung một đứa con. Bây giờ để cô đi kết hôn và ngủ chung với người đàn ông khác, đó không phải là phong cách Tô Chính Kiêu anh!
Dù sao cũng kết hôn tám năm, anh ta cũng đã quen rồi.
Tái hôn cũng không có gì xấu, ngược lại còn có thể ngăn cản cô ngủ với người đàn ông khác, vẹn cả đôi đường.
“Ba thật sự muốn nghe ý kiến của con?”
Cảnh Hiên xoay người lại, nắm chặt lan can cầu thang: “Con nghĩ, hay là thôi đi.”
Không ngoài dự đoán, sắc mặt Tô Chính Kiêu lập tức đen như đít nồi.
Không ngờ lại bị con trai mình xem thường triệt để như vậy!
“Sao lại thôi?” Anh ta không vui tra hỏi.
“Người muốn ly hôn với mẹ là ba, bây giờ người muốn tái hôn với mẹ vẫn là ba. Lẽ nào ba ăn no rững mỡ không có việc gì làm?”
“Hơn nữa, rõ ràng ba đối xử với mẹ không tốt bằng chú Lưu. Chú ấy cẩn thận chu đáo, dịu dàng tình cảm. Con không nghĩ mẹ sẽ tha thứ cho ba đâu.”
Cậu bé vừa nói vừa bước xuống lầu.
Mùi vị cháo kê thơm nức mũi.
Tô Chính Kiêu sải chân theo sát phía sau: “Ba tái hôn với mẹ đối với con chỉ có lợi mà không có hại.”
Cảnh Hiên hoàn toàn không đếm xỉa đến những lời anh ta nói, cậu bé ngồi vào bàn ăn, húp một ngụm cháo kê.
Tuy mùi vị không ngon bằng mẹ nấu nhưng cũng tạm được.
Cánh tay dài kéo ghế qua ngồi xuống đối diện cậu bé.
Anh ta không có ý định ăn sáng, từng bước dẫn dắt: “Sau khi ba mẹ tái hôn, con không chỉ có ba ruột, mà còn có mẹ ruột, con cũng không phải lo lắng sau này ba mẹ sẽ quên con, chúng ta là người một nhà.”
“Nếu mẹ con thật sự kết hôn với chú Lưu, sau này con đến đó sẽ rất bất tiện, đúng không nào?”
Bây giờ anh ta tương đối đơn độc, bắt buộc phải kiếm một người thân tín!
“Con thấy không sao cả, chú Lưu không phải là người nhỏ mọn. Hơn nữa, chú ấy cũng rất thích con, rất chào đón con đến đó.”
Tô Chính Kiêu nhắm mắt, nghiến răng, kìm nén cảm giác muốn gõ vào đầu cậu bé.
“Thái độ của người đàn ông lúc theo đuổi phụ nữ khác hoàn toàn với việc đã theo đuổi được. Lúc theo đuổi thì anh ta sẽ rất dịu dàng, ngay cả sao trên trời cũng sẽ hái xuống cho cô ấy.”
“Nhưng khi có được rồi, thái độ của anh ta sẽ rất dửng dưng, chắc chắn không giống như bây giờ. Nói không chừng đến lúc đó anh ta cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn con một cái.”
“Ba, sao ba có kinh nghiệm thế? Có phải sau khi tái hôn với mẹ, ba cũng sẽ như vậy cho nên mới biết nhiều như vậy…”