Nghe xong lời của cô, phản ứng của Tô Tình trở nên có chút gay gắt: “Bây giờ, trước hết không cần đi giải thích, cứ giữ mối quan hệ như vậy đi.”
“Tại sao?” Thẩm Hải Băng khó hiểu hỏi lại.
“Trước mắt cứ để tình hình như vậy là được rồi, nếu không sẽ càng ngày càng loạn. Lần này, em nghe lời chị đi.” Tô Tình nói.
Không hỏi thêm câu nào, nhưng hai mắt Thẩm Hải Băng lại chợt lóe lên, câu vừa rồi, là cô đang thử Tô Tình.
Nhưng suy nghĩ của Tô Tình hiển nhiên sâu cực kì, dù vậy, cô lại vẫn đoán được vài phần.
Tô Tình lúc này quả thật là muốn cho cô và Hoài Dương tiếp xúc riêng với nhau, nhưng lại có ẩn ý sâu xa không rõ ràng, lại giống như không muốn cô và Hoài Dương quen nhau.
Suy nghĩ quá mức mâu thuẫn thâm trầm, nhưng lúc này cô cũng không nghĩ được nhiều như thế, chỉ có thể đi một bước, tính một bước…
Mà Tô Tình trong lòng lại thật sự có suy nghĩ khác, bà thật sự không vừa ý Diệp Giai Nhi, mà Thẩm Hải Băng, tuy là vừa lòng, nhưng cũng không tới mức vô cùng vừa lòng.
Bà tuyệt đối không thể chịu được những người ở Thành phố S bàn tán, nói con trai của bà và cô của anh ở với nhau, bà tuyệt đối không thể chịu đựng được!
Cho nên, trước khi bà tìm được người thích hợp, nước cờ trước mắt này phải do Thẩm Hải Băng thực hiện.
“Ừm, em biết rồi.” Thẩm Hải Băng cũng có tính toán của mình, trả lời.
“Nếu như vậy, công việc ở huyện Thiểm phải tạm dừng một thời gian, em gọi điện thoại cho anh trai của em, kéo dài kỳ nghỉ thêm chút đi.”
Tô Tình vốn là một người có cá tính mạnh mẽ, bà thích mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
“Chuyện này em tự có sắp xếp của mình.”
“Anh trai em trong khoảng thời gian này không gọi điện cho em sao?” Tô Tình tiếp tục hỏi lại.
Thẩm Hải Băng ánh mắt lóe lên, lắc đầu: “Không có.”
“Thật không biết lúc trước tại sao lại kết hôn, hàng năm đều ở huyện Thiểm, ngay cả thời gian gặp chị cũng không có, thế này là vợ chồng kiểu gì chứ?”
Nhắc tới Thẩm Thiên Canh là Tô Tình bực cực kì, làm thế nào cũng không nhịn được mà cứ phát tiết ra!
“Nói không chừng trong khoảng thời gian này anh đang bận, chờ qua khoảng thời gian này có lẽ sẽ về.”
“Chị còn lâu mới tin, một năm ba trăm năm mươi sáu ngày, ông ta có thể ở nhà một ngày, chị đã cảm thấy ngạc nhiên, quên đi, chị đã không còn bất kỳ hy vọng gì với ông ta nữa rồi!”
Thẩm Hải Băng cũng không nói gì nữa, nếu chờ sau khi anh trai làm rõ chuyện kia, với tính cách của Tô Tình, khẳng định sẽ gây nên một trận sóng to gió lớn.
Ăn sáng xong, Tô Tình gọi điện cho Thẩm Hoài Dương nói bà đã xuất viện, kêu anh về nhà họ Thẩm một chuyến.
Thẩm Hoài Dương cúp máy, nghiêng người, nhìn về phía Diệp Giai Nhi: “Cùng nhau quay về nhà họ Thẩm một chuyến không?”
“Ngày hôm qua tôi đã về rồi, chiều nay lãnh đạo trường muốn tới dự giờ lớp của tôi, cũng không thể phân thân, cho nên không về đâu.” Diệp Giai Nhi đặt bát đĩa xuống, bắt đầu trang điểm nhẹ.