Nỗi mất mát đau khổ khó có thể diễn tả bằng lời dâng trào trong lòng cô, cô cũng không còn khẩu vị, ăn xong nửa chén cháo, cô cũng tìm cớ, đi lên lầu.
Tô Tình lặng lẽ nhìn theo, rồi khẽ nhếch miệng cười, gương mặt xinh đẹp nhàn nhã sang trọng cũng hiện rõ ý cười.
Tất nhiên trong lòng bà không thích Diệp Giai Nhi, trước giờ phụ nữ có thể nghĩ đến việc dùng đứa con trong bụng để trói buộc đàn ông, đều không phải hạng người tốt lành gì.
Nhưng so với Thẩm Hải Băng, thì bà vẫn nghiêng về Diệp Giai Nhi hơn.
Đáy lòng bà căm ghét Thẩm Hải Băng từ đầu đến chân, thật sự có thể hình dung bằng từ cực kỳ căm ghét.
Bởi vì cô ta tự cho mình là đúng, lấy oán báo ơn, không biết tốt xấu, cắn ngược lại người khác…
Mặc dù cô ta là do Thẩm Thiên Canh nhặt về, nhưng trong những năm cô ta lớn lên, Tô Tình bà đã bỏ ra không ít công sức.
Vậy mà cô ta lại lén lút dụ dỗ Hoài Dương, thật không biết xấu hổ!
Bà đã chứng kiến cô ta và Hoài Dương lớn lên, nói là em chồng, nhưng cô ta càng giống con gái bà hơn, đâu có người phụ nữ nào có thể chấp nhận chuyện con trai và con gái mình ở bên nhau?
Liệu Thẩm Hải Băng có cảm thấy có lỗi với Tô Tình bà không?
Lúc nãy trên bàn ăn, Hoài Dương chỉ hỏi Diệp Giai Nhi đi đâu, chứ không thèm đoái hoài đến cô ta, chuyển biến như vậy là tốt rồi.
Tài liệu mà Thẩm Hoài Dương mang về từ công ty có thể chất thành đống, anh nghiêng người thân hình cao lớn tựa vào sofa, đang ký tên vào văn kiện.
Trong căn phòng rộng rãi, ngoài tiếng hít thở liên tục vang lên của anh, thì chỉ còn lại tiếng ký tên soạt soạt.
Một lúc sau, anh khẽ nhíu mày kiếm, ngước mắt lên, nhìn khắp phòng, luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Trước đây, anh đâu cảm thấy căn phòng trống trải như thế.
Thỉnh thoảng, cô luôn phát ra chút tiếng động, ví dụ như tiếng uống nước, lật sách hay tiếng bước đi.
Những tiếng hỗn loạn đó cứ gián tiếp vang lên bên tai, nhưng lại làm anh cảm thấy… cực kỳ thoải mái.
Ngón tay thon dài hơi mất kiên nhẫn nhéo vùng ở giữa hai hàng lông mày, rồi khép tài liệu trong tay lại, mở cửa đi vào phòng tắm.
Tối nay tâm trạng anh cứ bất ổn, luôn cảm thấy hơi buồn bực.
Ở bên này.
Hôm sau.
Diệp Giai Nhi dậy rất sớm, về cơ bản là bảy giờ cô đã dậy rồi, sau đó sẽ đi dạo ở công viên gần khu chung cư.
Nhưng cô còn chưa ra khỏi nhà, Hứa Mẫn Nhu đã đuổi theo: “Chị cũng muốn đi.”
“Chị biết em định đi đâu à?” Diệp Giai Nhi đội mũ nhìn cô ta.
“Tất nhiên là biết rồi, chẳng phải là công viên dưới lầu à? Chị cũng đi, giờ chị đang mang thai, nên muốn cho em bé hít thở chút không khí trong lành.”
Hứa Mẫn Nhu nhìn bụng mình, rồi cười nói.
Diệp Giai Nhi nghe xong thì cảm thấy Hứa Mẫn Nhu thật sự thay đổi rồi, có lẽ là vì đang mang thai, nên cô ta bắt đầu tập trung sự chú ý từ bài bạc lên người em bé, đương nhiên đây là khởi đầu, chuyển biến tốt.
Hai người sánh vai đi xuống công viên, mặt trời vẫn chưa lên cao, nên không khí cực kỳ ẩm ướt.