Trần Bội Linh không dao động, cũng trực tiếp gọi điện cho ông cụ Cố, nói rõ ràng, hy vọng ở trong thời gian ngắn xử lý xong chuyện này.
Nghe vậy, lửa giận của ông cụ Cố đương nhiên không nhỏ, tối hôm đó Cố Thanh Thành bị đánh xé da xé thịt.
Cố Thanh Thành mang theo thương thế đi xin sự tha thứ, Trần Bội Linh đã hạ quyết tâm, không quan tâm anh ta, lời của ông cụ Cố cô ta cũng không nghe, đã hạ quyết tâm rồi.
Ông cụ lập tức rút cơn giận lên Cố Thanh Thành, đóng băng toàn bộ thẻ ngân hàng, không cho một đồng nào nữa!
Ngày tháng của Cố Thanh Thành cũng không sống tốt, bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, khách sạn cũng không thể thuê, còn không có tiền, xe cũng bị thu, chỉ có thể lang thang trên đường.
Đối diện với kết quả như này, anh ta không cam tâm, cực kỳ oán hận và tức giận đối với Lâm Nam Kiều!
Nếu không phải do cô ta, anh ta có thể rơi vào bước đường này sao? Oán hận trong lòng càng tích càng nhiều, tầng tầng lớp lớp, anh ta thề, anh ta cũng không được ể Lâm Nam Kiều sống tốt!
Tuy không có tiền, nhưng quyền lực lúc này vẫn có, Cố Thanh Thành gọi điện thoại.
Hàn Thu Trúc và Lâm Nam Kiều trở về, uống chút nước, mới ngồi một lát thì chủ nhà tới, nói không thể tiếp tục cho bọn họ thuê phòng nữa.
Sắc trời đã tối, cho dù muốn chuyển đi, cũng phải đợi đến ngày mai.
Chủ nhà không đồng ý, bắt bọn họ buộc phải rời đi trong thời gian ngắn nhất, đồ đạc có thể ngày mai rồi thu dọn, người không thể ở lại.
Bế tắc, khi chủ nhà muốn gọi bảo vệ lên, Hàn Thu Trúc đã kéo Lâm Nam Kiều rời đi.
Dù sao đã thành sự thật, có náo tiếp cũng sẽ không có kết quả, ngược lại không bằng rời đi, sau đó đến khách sạn, không tiếp đón thì không tiếp đón.
Sau đó lại đến nhà nghỉ mà Lâm Nam Kiều vô cùng chê bai, nhưng vẫn bị đuổi ra, ngay cả quán net cũng không tiếp, kết quả tới khuya ngay cả chỗ dừng chân cũng không có.
Hai người đi trên đường, quần áo mặc trên người đều rất mỏng, gió lạnh thổi qua, lạnh muốn co rúm lại.
“Rốt cuộc bị sao vậy? Có tiền cũng không cho ở khách sạn, thật là kỳ lạ!” Hàn Thu Trúc không hiểu, lại suy nghĩ một chút, cô ta nói: “Cậu có phải đã đắc tội với ai không?”
Nghe thấy lời này, Lâm Nam Kiều đột nhiên hiểu ra, cô ta nhớ tới câu nói mà khi rời khỏi tòa Trần Bội Linh đã cảnh cáo cô ta.
Vậy nên? Bây giờ là bắt đầu ra tay với cô ta rồi sao?
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, thù hận trong lòng cũng đang xáo động, sẽ có một ngày, cô sẽ trả lại gấp mấy lần sỉ nhục ngày hôm nay.
Thật sự không có chỗ có thể đi, hai người định đến quán bar.
Mới bước vào cửa của quán bar thì đánh tiếng với bạn học ngày trước, người cũng không ít, họ đều đang uống rượu, nhìn thấy hai người thì vẫy tay.
Lâm Nam Kiều và Hàn Thu Trúc đi qua, ngồi xuống đối diện, trước mặt bày đặt rượu, cầm lên, uống cạn một ly, giải sầu.
Lần này không có nhiều lời tâng bốc như vậy nữa, tất cả đều vây quanh Lâm Nam Kiều, hỏi cô ta tại sao lại ly hôn.