Mà vào lúc này, Tả Như Bội đột nhiên xuất hiện ở dưới chân anh.
Quần áo trên người cô ấy bị cởi sạch, toàn thân trên dưới tím tái cứng đờ, gương mặt máu thịt mơ hồ.
Da thịt giống như bị dao cứa lên toàn bộ bị lật ra ngoài, con ngươi trắng dã trợn lên, nhìn mà khiến người khác kinh hãi.
“Hộc…”
Tô Chính Kiêu bị giật mình, hô hấp ở khoang mũi của anh trở nên dồn dập.
Sau đó, bỗng nhiên mở mắt ra.
Lúc này mới biết mình đang nằm mơ, giấc mơ này, thật sự quá giống thực!
Anh nhắm mắt lại, bình ổn hơi thở dồn dập và lồng ngực phập phồng.
Đợi sau khi đè nén những cảm xúc đó xuống, anh liếc qua điện thoại, 7h30p.
Trán và huyệt thái dương ngâm ngẩm đau, căng cứng, đè nén.
Tô Chính Kiêu ngẩng đầu lên, hai tay bóp nhẹ hai bên huyệt thái dương.
Vị trí bên cạnh trống không, sớm đã không thấy bóng dáng của cô đâu nữa.
Phòng ăn.
Đường Tiểu Nhiên đang làm đồ ăn sáng.
Cảnh Hiên đã mặc xong quần áo, trong tay cầm ly nước ấm: “Mẹ, tối hôm qua ngủ ngon chứ ạ?”
“Cũng được.” Cô đang nấu cháo.
“Vậy ba có phải sau này tối nào cũng sẽ ngủ ở đây không?” Cậu bé ngẩng đầu, tò mò, còn mang theo hy vọng.
Đường Tiểu Nhiên trước giờ không cho con lời hứa suông, cô nói: “Thỉnh thoảng, cũng có lẽ sẽ không.”
Một giây trước đầu còn ngẩng cao một giây sau hơi cúi xuống, cậu bé có hơi thất vọng, lại nói: “Mẹ, mẹ hay là nấu rất nhiều đồ ăn ngon, mẹ nấu đầy một bàn, ba cảm thấy ngon, có lẽ sẽ không rời xa chúng ta.”
Đường Tiểu Nhiên xoa cái đầu nhỏ của cậu bé.
Cảnh Hiên khẽ chớp mắt: “Mẹ hôm nay trang điểm rồi, thật xinh đẹp.”
Đường Tiểu Nhiên trêu cậu bé: “Lẽ nào, mẹ không trang điểm thì không xinh đẹp sao?”
“Xinh ạ, ở trong lòng con, mẹ chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất!”
Đường Tiểu Nhiên mỉm cười.
Lúc này, Tô Chính Kiêu từ trong phòng đi ra.
Anh rửa mặt, cũng đã cạo râu, ngoài khóe miệng còn để lại vết sưng đỏ thì hoàn toàn khác với người hôm qua.
Chỗ này trước giờ không có quần áo của anh, cho nên chỉ mặc áo choàng tắm.
Cảnh Hiên rất ngoan, để bát xuống, cậu bé gọi: “Ba.”
“Ừ, ăn đi.” Tô Chính Kiêu cũng ngồi ở trước bàn.
Thấy vậy, Đường Tiểu Nhiên bê một bát cháo, đưa qua.
Tô Chính Kiêu không thèm liếc nhìn, chỉ uống cà phê.