Lửa giận vẫn còn đang thiếu đốt trên người, Tô Tình uống hết ly cà phê này đến ly cà phê khác, mà thím Lý đứng ở bên cạnh thì cẩn thận từng li từng tí.
Sau khi uống hết bốn năm ly cà phê, lửa giận mới dần dần tiêu tan: “Sau này, chỉ cần người phụ nữ kia xuất hiện ở biệt thự thì bà cứ lập tức gọi điện thoại cho tôi, có nghe chưa hả?”
“Vâng thưa bà Thẩm.” Thím Lý đáp lời.
Ngày hôm nay là đến tìm Hoài Dương, định kêu anh đi thành phố B với bà ta một chuyến.
Thẩm Thiên Canh sẽ đi chuyến bay từ huyện Thiểm đến thẳng thành phố B, không đến thành phố S, với lại bộ trưởng Mục cũng nhớ Hoài Dương, bà ta nghĩ là kêu Hoài Dương đi cùng cũng đúng lúc, nhưng mà ai biết được lại để cho bà ta nhìn thấy tiểu tiện nhân đó.
Ngồi ở biệt thự khoảng một tiếng đồng hồ, chẳng có gì để nói, Tô Tình cảm thấy rất nhàm chán, lúc này mới cầm lấy túi xách đi khỏi.
Chân trước vừa mới đi thì chân sau thím Lý liền gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Dương, trần thuật sơ lược chuyện vừa mới xảy ra.
Đương nhiên ở vị trí của thím Lý, bà ta không dám đắc tội ai hết, một bên là mẹ của cậu Thẩm, một bên khác là mẹ của Huyên Huyên.
Cho nên bà ta cố ý nói rất mập mờ, chỉ nói là hai người cãi nhau không thoải mái, giọng điệu của bà Thẩm có hơi nặng, cô Diệp liền ôm Huyên Huyên đi rồi.
Cho dù bà ta có không thích bà Thẩm đi nữa, cho dù tất cả mọi chuyện đều là do bà Thẩm gây ra, nhưng mà dù sao thì bà Thẩm vẫn là mẹ ruột của cậu Thẩm, bà ta không thể nói xấu một người mẹ với con mình, bà ta tin là chẳng có ai thích nghe hết.
Nghe vậy, giọng nói của Thẩm Hoài Dương trầm xuống, đáp nhẹ một tiếng kêu thím Lý gọi điện thoại cho Diệp Giai Nhi.
Chiều ngày mai kêu cô đưa Huyên Huyên về biệt thự, hoặc là anh lái xe đến khách sạn đón bọn họ về.
Xuyên qua điện thoại, thím Lý có thể nghe thấy ở bên kia có rất nhiều tiếng nói chuyện, hình như là đang họp hội gì đó, bà ta mới đáp lời, bên kia liền cúp máy.
Trở lại khách sạn đã hơn mười giờ, Diệp Giai Nhi ôm Huyên Huyên đã ngủ say vào trong thang máy, quay về phòng khách sạn.
Mới vừa đặt Huyên Huyên lên trên giường, màn hình điện thoại tối thui liền phát sáng, là Thân Nhã gọi tới.
Cô lập tức nhấn nghe, sau đó đi đến một vị trí cách xa giường rồi mới nói chuyện, vừa mở miệng thì trực tiếp hỏi: “Cậu với Trần Vu Nhất nói chuyện như thế nào rồi?”
“Anh ấy nói là mấy năm nay Lâm Nam Kiều bị bệnh, cô ta không có ba mẹ và bạn bè, với lại bốn năm trước sau khi anh ấy uống say thì xảy ra chuyện đó với Lâm Nam Kiều, cho nên trong lòng cảm thấy rất có lỗi, mới có thể luôn chuyển tiền cho Lâm Nam Kiều.”
Diệp Giai Nhi nhíu mày: “Là bệnh thật hay giả bệnh?”
“Bệnh thật đó, Trần Vu Nhất đã cho tớ xem hồ sơ bệnh án của cô ta, bây giờ gần như đã hồi phục rồi. Anh ấy cũng đã đảm bảo với tớ sau này tuyệt đối sẽ không gửi tiền cho Lâm Nam Kiều nữa, sẽ không gọi một cuộc điện thoại nào nữa, nói là giấu giếm tớ vì sợ tớ nhớ đến chuyện trước kia, sợ tớ sẽ đau lòng, cho nên mới không nói cho tớ biết.”
Giọng nói của Thân Nhã rất nhỏ, ngay cả hơi thở cũng nhỏ nhẹ.
“Vậy thì còn cậu, có tin tưởng anh ta không?” Diệp Giai Nhi tiếp tục hỏi.
Bây giờ Trần Vu Nhất đã giải thích rồi, vậy thì trọng điểm nằm ở Thân Nhã, cô tin tưởng hay là không tin tưởng đây?