“Này, oắt con, mày muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tao khuyên mày có thể cút bao xa thì cút bấy xa, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân không phải ai cũng có thể làm, chúng mày nói phải không?”
Mấy tên kia khinh thường cười lạnh ra tiếng: “Muốn làm anh hùng, cũng phải trả giá, đừng không tự lượng sức mình!”
“Cho mày một cơ hội cuối cùng, mau cút đi, nếu không, cuối cùng sẽ gây ra hậu quả gì, chúng tao cũng không thể đảm bảo!”
Nhưng mà, Thẩm Hoài Dương căn bản không để ý đến tiếng kêu hống hách của chúng, chân dài bước nhanh tới, không nói hai lời, giơ chân đá vào tên gần nhất.
Hắn ta không phòng bị, bị đá cho ngã nhào xuống đất, phần đầu đập mạnh lên tường, phát ra tiếng gào thét.
Mấy tên còn lại đương nhiên không thể trơ mắt nhìn đồng bọn bị bắt nạt, lập tức, bèn thả Diệp Giai Nhi ra, đứng dậy, tất cả đều nhào vào Thẩm Hoài Dương, miệng cũng không ngừng mắng nhiếc chửi rủa.
“Mày, có phải muốn chết không!”
“Các anh em, xông lên, đánh cho nó đứng cũng không đứng nỗi!”
Thẩm Hoài Dương vẫn luôn không lên tiếng, lạnh lùng lướt nhìn chúng, con ngươi thâm thúy u ám, mặt lạnh lùng.
Năm người cứ như vậy quấn vào nhau, dưới màn đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng đánh đấm và tiếng gào thét, nguyền rủa thi thoảng vang lên.
Diệp Giai Nhi tóc dài rối tung, sơ mi lộn xộn, thân thể run rẩy trong làn gió lạnh, cắn chặt răng, bàn tay có chút run rẩy lấy điện thoại trong túi ra, bấm gọi cảnh sát, lại không nói chuyện.
Tình huống lúc này căn bản chính là dữ nhiều lành ít, nếu để đám lưu manh đó biết cô báo cảnh sát, chỉ sợ sẽ chọc giận bọn chúng, đến lúc đó, hành động càng thêm điên cuồng.
Mà Thẩm Hoài Dương mặc dù mặt không biểu cảm, nhưng đốm lửa lập lòe trong mắt lại đã rõ ràng tiết lộ sự phẫn nộ của anh lúc này.
Bất kể là tay, hay là chân, động tác của anh vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa ác, mỗi cú đều nhắm vào chỗ chí mạng, không hề nương tay.
Bốn tên kia lại không phải đối thủ của anh, bị đánh cho mặt mày sưng vù xanh xanh đỏ đỏ, ôm lấy chỗ đau, gào thét, rên rĩ, đồng thời cũng tức giận, lấy con dao sáng choang chói mắt từ trong túi ra.
Chúng căn bản không hề có chiêu thức gì, chỉ vung loạn xạ, tùy ý.
Vừa phải quan tâm trước người, còn phải để ý phía sau, lúc vô ý, đầu dao sắc bén sượt lên cánh tay anh, máu tươi lập tức tràn ra, hành động chậm đi rõ ràng.
Thấy vậy, trái tim Diệp Giai Nhi nhảy lên tới cuống họng, trong lòng càng thêm căng thẳng, lo lắng nhìn anh.
Lại giây lát sau, cô lấy điện thoại ra, chỉnh ra tiếng báo cảnh sát, sau đó vứt điện thoại ra xa, tiện tay cầm gậy gỗ bên cạnh lên, run rẩy đánh mạnh vào một tên trong số đó.
Nghe thấy tiếng báo cảnh sát truyền tới, mấy tên lập tức hoảng loạn, đưa mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo rời đi.
Chính vào lúc chúng xoay người, thân thể thon dài của Thẩm Hoài Dương nhanh chóng bước về phía trước, đánh vào chỗ yếu hại của chúng, khiến chúng mềm oặt trên đất, không thể đứng dậy.
Lại giây lát sau, tiếng còi cảnh sát vang lên, đèn cảnh sát chớp nháy, xe dừng lại, đội cảnh sát bước xuống.
Đầu tiên đi tới trước mặt Thẩm Hoài Dương, chào hỏi: “Anh Thẩm.”
CHƯƠNG 250
“Ừ…” Thẩm Hoài Dương nhàn nhạt đáp một tiếng, không để ý tới họ, mà xoay người, cởi áo khoác đen trên người xuống, khoác lên người Diệp Giai Nhi, giúp cô khoác chặt, ôm vào lòng, giọng nói trầm thấp căng thẳng: “Có bị thương ở đâu không?”
Nhẹ nhàng lắc đầu, Diệp Giai Nhi vừa nhìn liền nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng bị máu nhuộm đỏ tươi của anh, trong lòng lo lắng: “Chúng ta đi đến bệnh viện trước đi, đến bệnh viện gần đây.”
Có bác sĩ đi cùng với xe cảnh sát đến đây, mấy vết thương như thế này hoàn toàn có thể xử lý.
Thế là cả hai không đến bệnh viện, hai người ngồi vào trong xe cảnh sát, còn phải đến đồn cảnh sát để lấy lời khai một lần.
Diệp Giai Nhi ngồi bên phải anh, bác sĩ thì ngồi bên tay trái anh, đang linh hoạt xử lý vết thương.
Thẩm Hoài Dương không nói tiếng nào, trên mặt lại không có cảm xúc gì, nhưng mà mu bàn tay lại nổi gân xanh.
Đương nhiên cô có thể nhìn ra, cô có hơi lo lắng, khẩn trương, bác sĩ an ủi cô vài câu. Mặc dù vết thương hơi sâu, nhưng mà cũng chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần thoa thuốc khử trùng và băng bó kỹ, như vậy sẽ không có vấn đề gì.
Đôi mắt dịu dàng, đến lúc này, vẻ lo lắng trong đôi mắt của Thẩm Hoài Dương mới tiêu tán đi một chút, chăm chú nhìn vào cô.
Đến đồn cảnh sát, Thẩm Hoài Dương chỉ nói hai câu rõ ràng mà đơn giản, trong lòng cảnh sát liền có manh mối.
Cuối cùng, kết quả dành cho bốn người đó chính là nghỉ ngơi một năm ở trong tù.
Kết quả như vậy làm cho bốn người cảm thấy vô cùng bất mãn, cảnh sát lại chẳng thèm quan tâm. Ai bảo bảo họ không có mắt nhìn, người bọn họ chọc phải lại là anh Thẩm.
“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi bị đánh không nhẹ, anh nhìn vết thương trên người của bốn người bọn tôi đây này, có chỗ nào mà không nặng hơn anh ta chứ.”
Nghe vậy, cảnh sát chỉ ném xuống một câu: “Những hành vi đó thuộc về hành vi phòng vệ chính đáng.”
“Cái này căn bản là phòng vệ quá đáng thì có, thiếu chút nữa là chúng tôi đã bị anh ta đánh chết rồi.”
“Trong tay của các người có cầm dao nhọn.”
Cuối cùng, không để ý đến mấy lời kêu gào của bọn họ, kêu cảnh sát trực tiếp đưa cả đám vào trong nhà tù.
Vết thương của Thẩm Hoài Dương đã được xử lý xong xuôi, cũng đã lấy lời khai, có thể rời đi, Diệp Giai Nhi vẫn luôn đi theo bên cạnh anh.
Ngồi lên xe cảnh sát, cảnh sát mở miệng hỏi: “Anh Thẩm, xin hỏi anh đi đâu?”
Anh nói ra một địa chỉ, mà địa chỉ đó chính là khu chung cư cao cấp của anh, Diệp Giai Nhi nhíu mày, vội vàng mở miệng nói: “Tôi muốn về khu dân cư.”
Không cần nghi ngờ gì nữa, câu nói này đã châm ngòi cho cơn giận của Thẩm Hoài Dương, gương mặt tuấn tú trở nên lạnh lẽo, chỉ hận không thể bóp chết cô, giọng nói trầm thấp gần như là rít ra từ kẻ răng: “Có phải là vẫn chưa rút ra kinh nghiệm được đúng không, hả?
Ngày hôm nay nếu như cô còn dám trở về khu dân cư quỷ quái đó thử một lần xem.”
Có hơi khựng lại, một lúc lâu sau, Diệp Giai Nhi mới chậm rãi mở miệng nói: “Không phải là tôi muốn về khu dân cư đâu, điện thoại di động của tôi vẫn còn ở đó, lúc nãy quên lấy rồi.”
Đôi mắt u ám, Thẩm Hoài Dương nhìn cô vài lần, lúc này mới kêu cảnh sát lái xe đến khu dân cư nhỏ.
Tìm thấy điện thoại, còn có áo lông, rồi lại ngồi vào xe. Cảnh sát vẫn luôn khen Diệp Giai Nhi, nói là cô thông minh, phản ứng nhanh.
Nghe thấy những lời khen khích lệ, Diệp Giai Nhi không có cảm xúc gì, chỉ lo lắng nhìn vết thương của người đàn ông, là do cô đã làm liên lụy anh.
CHƯƠNG 251
Lúc nãy đám người đó ép cô vào trong một nơi hẻo lánh, sự sợ hãi và hoảng hốt chiếm lấy đầu óc cô.
Nhưng mà bóng dáng đầu tiên xuất hiện trong đầu cô lại là anh, lúc nãy vừa nói chuyện với đám bắt cóc để di chuyển lực chú ý, tay vừa sờ vào cái điện thoại ở trong túi, dựa vào cảm giác mà nhấn hai chữ “cứu mạng”, sau đó gửi qua. Sự thật chứng minh cô đã thành công.
Ngược lại, đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương nhếch lên thành một đường cong, làm như anh là người được khen vậy.
Trở lại chung cư, mặc dù một thời gian dài không ở đây, nhưng mà ở đây rõ ràng có người quét dọn định kỳ cho nên vẫn không bị nhiễm bụi, rất sạch sẽ.
“Anh có đói bụng không, có muốn ăn cái gì không?”
Diệp Giai Nhi nhìn anh chăm chú, cô mở miệng hỏi, đồng thời tay còn tìm kiếm trong tủ lạnh: “Anh muốn ăn súp hay là ăn mì?”
Không nói lời nào, Thẩm Hoài Dương cứ yên lặng nhìn cô như thế, đôi mắt u ám không ngừng biến hóa, đen kịt giống như bầu trời đêm bị mây đen che kín.
“Mợ Thẩm, tốt nhất là cô đừng có để tôi nhìn thấy biểu cảm áy náy trên mặt cô.”
Động tác trong tay dừng lại, Diệp Giai Nhi nói: “Nhưng mà anh là bởi vì tôi cho nên mới bị thương, đây chính là sự thật không có cách nào thay đổi.”
Anh lườm cô, gương mặt tuấn tú lạnh đi, giọng nói trầm thấp như tảng băng phát ra: “Chồng cứu vợ là chuyện nên làm, cô không cho tôi cứu cô, muốn để người đàn ông kia đi cứu cô?”
Nghe vậy, cô liền ngơ ngẩn, sau đó trong lòng như có từng dòng nước ấm rót vào, còn có cảm xúc nói không rõ ràng, lại rung động như thế, vui vẻ như thế.
Anh chưa từng nói với cô những lời nói dễ nghe, nhưng mà một câu nói đơn giản như thế này lại trở thành câu nói dễ nghe nhất trong số đó.
Cảm giác sợ hãi và hốt hoảng lúc ấy nhanh chóng bị sự dịu dàng che lấp, sắc mặt cô nhu hòa, đi vào trong phòng bếp nấu một phần súp cho anh.
Cô không ăn, cứ yên tĩnh ngồi đối diện anh, nhìn chăm chú anh ăn súp đến một giọt cũng không còn thừa, trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Anh đều dùng tay trái, mà lần này vết thương nằm bên tay phải, cho nên không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của anh.
Giường trong phòng rất lớn, hai người ngủ cũng cũng thừa chỗ, cơ thể cao lớn tráng kiện nằm ở trên đó, đợi cô vừa mới lên giường thì liền đưa tay ôm cô vào trong ngực.
Cái đùi vừa dài vừa có lực gác lên trên hông cô, để đầu cô gối lên trên cánh tay trái anh, giam cầm cô ở trong ngực.
Tư thế như này làm hai người dựa vào nhau có hơi gần, có chút không dễ chịu, cô hơi vùng vẫy một chút.
Thẩm Hoài Dương tựa cằm lên những sợi tóc của cô, giọng nói nặng nề: “Nếu như muốn động vào vết thương của tôi, vậy thì cô cứ tiếp tục động đậy đi, tốt nhất là nên động mạnh một chút.”
Một câu nói đó có hiệu quả giống như là linh đan diệu dược, cô lập tức yên tĩnh lại không dám có thêm cử động nào, chỉ sợ là sẽ ảnh hưởng đến vết thương đã được băng bó kỹ của anh.
Đôi môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt trở nên mềm mại, đột nhiên lại nghĩ tới một cái gì đó, lập tức liền lạnh lẽo, lời nói nói ra lại nhỏ nhẹ: “Lúc nãy có sợ không?”
Cô khẽ giật mình, hai tay túm lấy vạt áo trước ngực anh, cảm giác ấm áp truyền đến, chậm rãi lắc đầu.