Lúc trước cô ta đã từng nói, giữa phụ nữ với nhau, ngoại trừ so đo chuyện tình cảm thì còn có tâm kế, nhiều khi, tâm kế lại áp đảo mặt tình cảm.
Hiện giờ dường như tất cả mọi chuyện lại quay trở về điểm xuất phát, không phải Trần Vu Nhất đã nói rằng anh ta áy náy với cô rất nhiều hay sao?
Đương nhiên cô ta sẽ lợi dụng tốt chút áy náy này, nhưng đoạn ghi âm mà Hàn Thu Trúc mang đến đây vẫn khiến trái tim cô ta đau đớn.
Phá thai, rồi còn ở bên anh ta chờ lâu như vậy, đến giờ anh ta lại muốn theo đuổi lại vợ trước, nói rằng không muốn cô ta cũng không cần cô ta, nào có đơn giản như vậy chứ?
Lâm Nam Kiều này cũng không phải là kẹo cao su, lúc muốn ăn thì nhai hai cái, lúc không muốn ăn nữa thì cứ tùy tiện nhổ toẹt xuống đất chắc?
Trong lòng cô ta trào dâng lửa giận, ném luôn cái chén trong tay xuống trước cửa sổ, chỉ nghe thấy tiếng vỡ vụn vang lên, cái chén đã bị ném cho vỡ tan tành, nhưng cô ta sẽ không dùng thủ đoạn quá khích, sẽ vẫn dịu dàng như ngày thường.
Có điều, đây là lần đầu tiên Lâm Nam Kiều nổi giận, hơn nữa lại còn tức giận như vậy!
Ở phía bên này.
Thân Nhã không để ý đến Trần Vu Nhất mà đi thẳng về công ty, anh ta cũng mặt dày bám theo về công ty.
Đối với Trần Vu Nhất, dĩ nhiên giám đốc rất hoan nghênh anh ta, trong khoảng thời gian này giám đốc lại càng cười nhiều hơn bình thường.
Công ty Trần Thị có danh tiếng không nhỏ ở thành phố S, đặc biệt là Trần Vu Nhất cũng vô cùng đẹp trai, anh ta vừa vào văn phòng đã gây ra một trận xôn xao.
Trần Vu Nhất cũng thường xuyên xuất hiện trên tạp chí, nhưng phụ nữ đều thích nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai tuấn tú của phiên bản người thật hơn.
Mấy cô nàng trong văn phòng đều đang hưng phấn, túm tụm đầu vào với nhau, chỉ có Thân Nhã là không quan tâm đến chuyện bên ngoài, chuyên chú “đọc sách thánh hiền”.
Cửa mở ra, giám đốc liền xuất hiện, mở miệng khẽ gọi Tiểu Thân.
Thân Nhã làm như không nghe thấy, yên tĩnh ngồi yên ở đó, giám đốc lại gọi tiếp, Tiểu Thân, Tiểu Thân, phó tổng giám đốc Trần có chuyện muốn hỏi cô.
Cô không hề nhúc nhích, là chuyện gì thì trong lòng cô hiểu rõ lắm rồi. Giám đốc liền đi qua, sau đó vừa lôi vừa kéo, ép cô đi vào trong văn phòng.
Trần Vu Nhất dáng vẻ uể oải nghiêng người dựa vào đó, nhìn thấy cô bị kéo vào, anh ta lễ độ nói: “Ngồi đi.”
Thân Nhã vén tóc ra sau tai, đóng cửa phòng làm việc lại, sau đó nhìn Trần Vu Nhất, vẻ mặt lạnh lùng: “Sao anh lại muốn theo đuổi tôi một lần nữa?”
Trần Vu Nhất nhìn cô mà không nói tiếng nào.
“Phát hiện ra rằng anh vẫn còn yêu tôi, hay là phát hiện ra bây giờ Lâm Nam Kiều không thể thỏa mãn anh được nữa, hay là cảm thấy chán ghét Lâm Nam Kiều, hay là cảm thấy tôi đã xinh đẹp hơn trước kia? Nếu như tôi vẫn mặt đầy tàn nhang, dáng người mập ú, không trang điểm, không thay đổi bản thân mình, chắc chắn đến liếc mắt nhìn tôi một cái anh cũng không thèm liếc đâu nhỉ?
Với cả, đừng có nói cái gì mà sau khi ly hôn mới phát hiện tôi không thể không có em, đấy cũng không phải là cái cớ, chúng ta ly hôn đã hai tháng rồi, vào tháng đầu tiên ngày nào tôi cũng tìm việc làm, suýt chút nữa bị người khác xâm hại, còn làm công nhân vệ sinh một khoảng thời gian, lúc đó anh không hề tới nói muốn theo đuổi tôi, mãi cho đến khi sau khi tôi lột xác, anh lại nói muốn theo đuổi tôi một lần nữa, Trần Vu Nhất, thứ anh thích là gì? Thứ anh coi trọng là cái gì? Tình cảm bảy năm không ngăn được năm tháng đổi dời, dung mạo thay đổi, anh có tư cách gì mà nói từ theo đuổi?”