Một lúc sau, trợ lí Trần liền mua cháo ngũ cốc trở về, Huyên Huyên không cần anh đút cho cô bé ăn, mình tự cầm thìa, thành thạo tự múc ăn.
Một chén cháo ngũ cốc lớn, Huyên Huyên ăn gần nửa chén, sau đó đột nhiên lại cảm thấy không đúng.
“Sao vậy?” Diệp Giai Nhi phát hiện ra sự khác thường của Huyên Huyên đầu tiên, gương mặt nhỏ nhắn của cô bé vừa đỏ vừa trắng, giống như là bị nghẹn, không giống như bình thường.
Lúc đó, Thẩm Hoài Dương cũng đã phát hiện ra, với tính tình kiên nhẫn, bàn tay anh vỗ nhẹ lên Huyên Huyên: “Nói cho ba biết chỗ nào không thoải mái?”
Huyên Huyên nói chuyện có chút khó khăn, thật lâu sau mới có thể cố gắng nặn ra mấy chữ từ trong cổ họng: “Ba ơi, con muốn ói.”
Nghe vậy, không nói hai lời, Thẩm Hoài Dương lập tức ôm Huyên Huyên đi vào trong nhà vệ sinh, thân thể nho nhỏ ghé vào bồn cầu vẫn luôn nôn mửa.
Nghe thấy âm thanh nôn mửa, Thẩm Hoài Dương cảm thấy đau lòng lại bối rối, lập tức kêu trợ lí Trần gọi bác sĩ đến đây, sau đó lại kiểm tra một loạt.
“Đứa nhỏ ăn quá nhiều táo gai, mặc dù táo gai có tác dụng khai vị trợ giúp tiêu hóa, nhưng mà nếu ăn quá nhiều thì sẽ hoàn toàn ngược lại, cũng may là sức khỏe rất tốt, cũng không có kiểm tra ra bệnh tật gì hết.”
Thẩm Hoài Dương nheo mắt lắng nghe, suy nghĩ một lúc lâu rồi lại nói: “Cháo ngũ cốc sẽ khiến cho người khác nghiện?”
“Tại sao anh Thẩm lại nói như vậy, làm sao cháu ngũ cốc có thể khiến cho người ta nghiện được chứ?” Bác sĩ cảm thấy khó hiểu, hơn nữa ông ta không hề đồng ý với kết luận này, cháo ngũ cốc là một món ăn tốt cho sức khỏe, cũng không phải là cái gì bậy bạ.
“Hai người bọn họ đã ăn cháo ngũ cốc được một tuần rồi, nhưng mà vẫn không thấy ngán.” Nói tóm lại là sự yêu thích của hai người đối với cháo ngũ cốc làm anh cảm thấy kỳ lạ.
“Có lẽ là mùi vị cháo ở cửa hàng đó vô cùng ngon, chuyện này cũng có thể mà.” Ánh mắt bác sĩ đảo qua phòng bệnh, rơi vào bát cháo ngũ cốc còn nửa bát ở đằng kia: “Anh Thẩm, tôi có thể mang nửa bát cháo này đi được không?”
“Cứ tự nhiên.”
Huyên Huyên đã ngủ rồi, gương mặt nhỏ nhắn có chúa tái nhợt, nhưng mà vẫn đang được truyền dịch, bác sĩ nói là không có trở ngại.
Buổi chiều có thể làm thủ tục xuất viện, Thẩm Hoài Dương sai trợ lí Trần đi làm thủ tục xuất viện, chuẩn bị đưa hai mẹ con về chung cư.
Diệp Đức Huy lại nói: “Đưa con bé về nhà đi.”
Bây giờ sức khỏe của cô yếu ớt như thế, cần có người chăm sóc, mà ngày nào ông và mẹ cô cũng đều có ở nhà, có thể chăm sóc cho cô.
Huống hồ gì khoảng thời gian này ngày hai người cứ luôn dính với nhau, cũng nên về nhà thôi, bởi vì tính tình của Giai Nhi bướng bỉnh, cho nên mới dắt Huyên Huyên về chung cư.
Mà trong lòng của bọn họ cũng có tính toán riêng Điền Quốc Gia thích Huyên Huyên, Huyên Huyên cũng thích Điền Quốc Gia, nhưng giữa hai người này không có quan hệ máu mủ, dù sao cũng không phải là ba ruột.
Khoảng thời gian này ở chung cũng muốn để Huyên Huyên cảm nhận tình cảm của ba, để đền bù những tiếc nuối và thiếu hụt của tuổi thơ, bây giờ cũng nên kiềm chế tính tình của Giai Nhi.
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương hơi nheo mắt lại, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng vẫn không lên tiếng.