Nghe xong, cô y tá gật đầu lia lịa, tỏ vẻ cô đã hiểu.
Cát Mỹ Ngọc tới thấy vậy, bà ấy hỏi Trần Vu Nhất và y tá nói gì.
Trần Vu Nhất không trả lời, chỉ hỏi tình hình của Trần Bội Linh bây giờ thế nào.
Vẫn chưa ra khỏi phòng cấp cứu, tình hình cũng giống như ở đây, Cát Mỹ Ngọc nhíu chặt mày, nói: “Mẹ sợ không thể giữ được đứa bé.”
Trần Vu Nhất không biết chuyện Trần Bội Linh mang thai, vẫn luôn bị Trần Bội Linh che giấu.
Trần Vu Nhất cực kỳ bất mãn với Cố Thanh Thành, mà Trần Bội Linh mang thai con của Cố Thanh Thành nên đương nhiên anh ta không thích.
Vì vậy, Trần Bội Linh đã luôn giấu giếm.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Vu Nhất hỏi.
Cát Mỹ Ngọc lắc đầu, tỏ ý không biết lý do, đợi bà ấy vội vã từ vườn hoa quay trở lại phòng khách, thì hai người họ đã hôn mê bất tỉnh.
Không hỏi tiếp nữa, Trần Vu Nhất và Cát Mỹ Ngọc trở lại bên ngoài phòng cấp cứu của Trần Bội Linh và đợi.
Sau một tiếng, đèn trong phòng cấp cứu tắt, Trần Bội Linh được đẩy ra ngoài.
Hai người lo lắng hỏi thăm tình hình, bác sĩ nói: “Con của cô Trần không thể giữ được, ngoại trừ phải bồi dưỡng cơ thể ra, còn lại không có vấn đề gì lớn.”
“Về phần mợ Trần, đây đã là lần thứ hai cô ấy sẩy thai. Tôi e rằng sau này sẽ có xu hướng sẩy thai theo thói quen. Rất khó giữ được thai nhi.”
Nghe những lời này, Cát Mỹ Ngọc không có nhiều cảm xúc, rất thờ ơ.
Dù sau này cô ta có xu hướng sẩy thai theo thói quen hay không, thì những chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Trần!
Đứa trẻ bị sẩy rồi, duyên phận giữa cô ta và nhà họ Trần cũng đã hết.
Trước đây Vu Nhất muốn ly hôn nhưng không được là bởi vì đứa con này, giờ nó muốn làm gì thì làm.
Khi tỉnh lại, cơ bản là trời đã tối, Lâm Nam Kiều liếc nhìn bụng của mình trong lòng rất bình yên.
Đứa bé thực sự bị sẩy rồi!
Tuy nhiên, nghĩ đến cảnh tượng trước khi ngất xỉu, cô ta đang nghĩ, có phải Trần Bội Linh đang mang thai thật không?
Còn đang suy nghĩ miên man, cửa phòng mở ra, Trần Vu Nhất bước vào.
Lâm Nam Kiều lập tức trở nên yếu ớt, vẻ mặt vô cùng đau khổ: “Vu Nhất, con của chúng ta … đứa nhỏ … đã mất rồi…”
Vừa nói, tay cô ta vừa lần xuống bên hông, dưới lớp chăn bông lén lút véo đùi mình, cơn đau điếng người ập đến, nước mắt bắt đầu trào ra, trông vô cùng đau đớn.
Trần Vu Nhất có chút thờ ơ, thậm chí sau khi nhìn thấy sắc mặt như thế của cô ta, trong mắt anh còn lộ ra vẻ chán ghét.
Lâm Nam Kiều không nghĩ nhiều, cô ta chỉ nghĩ rằng anh quá buồn nhưng không muốn thể hiện ra, sau khi vờ nước mắt lưng tròng, như thể đang nghĩ tới điều gì đó, giả vờ vừa lo lắng vừa quan tâm hỏi: “Chị đâu rồi anh? Chị ấy thế nào rồi?”
“Cơ thể vẫn ổn, nhưng không giữ được đứa trẻ.” Khi anh nói điều này, ánh mắt của Trần Vu Nhất nhìn chằm chằm vào cô ta.