Nằm trên giường bệnh, đôi mắt cô ta vô hồn, có thể gọi là trống rỗng, đảo quanh bốn phía.
Mọi chuyện tới bước đường này, Lâm Nam Kiều biết rõ rằng tất cả những mơ mộng của cô ta đều đã tan tành.
Cô ta không giữ được thân phận con dâu nhà họ Trần, bây giờ xem ra tài sản sau khi ly hôn cũng không lấy được, tiền của Cố Thanh Thành cũng không lấy được, còn có ai thảm hại hơn cô ta?
Ngay từ đầu, cô ta đã làm mọi thứ để có được vị trí con dâu nhà họ Trần, ẩn nhẫn chịu nhục như thế, thế mà tới bây giờ mọi thứ đã bay biến.
Hết rồi, hết thật rồi, chẳng còn gì nữa, mất hết cả rồi!
Lâm Nam Kiều thậm chí không có thời gian và tâm trạng quan tâm đau đớn trên người, nằm tê liệt trên giường, nước mắt rơi xuống.
Sự cố gắng nhiều năm cuối cùng vẫn là uổng phí!
Cô ta hận Trần Vu Nhất, loại hận ý đó thấm tận xương tủy, cũng hận Trần Bội Linh, hận tất cả!
Trên người cô ta rất đau, đặc biệt là cánh tay và mặt, miệng ngay cả cử động cũng không dám, dường như bị rách ra, đau đớn vô cùng, cũng giống như bị đánh sưng.
Cô ta không những cái gì cũng mất, còn khiến cả người thương tích, như này tính là gì chứ.
Sau đó, cô ta dường như lại nghĩ tới điều gì đó, Lâm Nam Kiều kêu em họ vào, dùng máy ảnh chụp bộ dạng lúc này của mình lại, đặc biệt là chỗ bị thương, tốt nhất là chụp rõ nét, rõ ràng.
Dù sao sự việc đã đi tới nước như hiện nay, cô ta muốn tung những tin tức này ra, nói anh ta bạo lực gia đình!
Anh ta bất nhân, cũng đừng trách cô ta bất nghĩa!
Không thể không nói, Trần Vu Nhất đối xử với cô ta có hơi tàn nhẫn quá, nổi điên lên thì đánh cô ta nửa sống nửa chết, không thể cử động!
Nếu không phải Cát Mỹ Ngọc cản kịp thời, cô ta chỉ sợ suýt nữa chết ở trong tay Trần Vu Nhất…
Ở một bên khác.
Dựa theo thời gian hẹn, Hoắc Đình Phong đến quán bar, Tô Chính Kiêu đã đến, ngồi ở trong góc.
Đôi chân dài mê người cất bước, anh đi tới, xung quanh có rất nhiều ánh mắt nhìn sang, lông mày hơi nhíu lại, mở miệng nói: “Tại sao không chọn phòng bao?”
Nơi này quá ồn ào, âm thanh inh tai, anh cảm thấy bên tai vô cùng ồn, thính giác không được rõ.
“Đến quán bar là để hưởng thụ loại náo nhiệt này, nếu vào phòng bao, vậy còn có tình thú gì nữa? Ngày hôm nay, tôi chỉ muốn trải qua trong náo nhiệt một chút.” Tô Chính Kiêu rót rượu, rót hết ly này đến ly khác, tất cả đều rót đầy: “Đừng nói gì cả, hôm nay chỉ uống rượu! Cũng đừng nói cái gì mà cậu không thể uống rượu, hôm nay buộc phải uống vì Hoài Giang!”
Vừa dứt lời, Tô Chính Kiêu cầm một ly lên, ngửa đầu, sau đó trực tiếp uống cạn.
Sau đó, anh ta nhìn chằm chằm Hoắc Đình Phong, mi tâm khẽ động, Hoắc Đình Phong cầm lên, cũng uống cạn.
Hài lòng rồi, anh ta tiếp tục uống, uống hết ly này đến ly khác, không có kiểu muốn dừng lại, mắt của Hoắc Đình Phong lay động, anh cùng uống.
Trên sàn nhảy xuất hiện một người phụ nữ, là Cố Nhược Thiện, cô ta mặc đồ khác mọi khi, bình thường đều mặc đồ công sở, hôm nay lại mặc đồ rất sexy.
Cũng rất rõ ràng, thân phận của cô ta hiện nay không phải là người đến quán bar tiêu xài, mà là nhân viên trong quán bar, lúc này đang nhảy múa theo tiết tấu trên sàn, lắc lư cơ thể.