“Chúc ngủ ngon, các bảo bối của anh…” Cơ thể dài hơi nghiêng qua, Hoắc Đình Phong chống hai tay lên, đôi môi nhẹ nhàng dừng trên trán, trên da bụng của Thân Nhã.
Lớn, nhỏ, tất cả đều là bảo bối của anh…
Hai người có thể ngủ, nhưng Tô Chính Kiêu lại không ngủ được, một bụng lửa giận, giống như thuốc nổ sắp bị châm cháy, châm nổ.
Ở một bên khác.
Trần Vu Nhất và Quý Hướng Không đã đến nước M, đi chuyến bay lúc sáng sớm.
Khi Lâm Nam Kiều biết đã anh ta đã rời đi, có điều không sao cả, anh ta là đi đến nước M, đâu phải đi tìm Thân Nhã.
Hôm qua còn đụng phải Cố Thanh Thành một lần, cô ta không chào hỏi, còn có chút chán ghét.
Cố Thanh Thành ngược lại cũng chả nghỉ gì, ở trước Cát Mỹ Ngọc diễn vai giống như con rể hiền hậu, ở trước mặt Trần Bội Linh giống như một người chồng mẫu mực.
Lâm Nam Kiều ngược lại cũng thật có chút tò mò, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến quan hệ giữa hai người trở nên hòa doãn?
Tác phong, điệu bộ, những scandal đó của Cố Thanh Thành, cô ta thật sự không ngờ tới.
Có điều không liên quan tới cô ta, chỉ cần Cố Thanh Thành không nói chuyện đó ra là được, giữa hai người nước sông không phạm nước giếng, mệnh ai nấy sống.
Chuyện ký kết hợp tác ở nước M ngược lại bàn bạc rất thuần lợi, cũng khiến Trần Vu Nhất và Quý Hướng Không thở phào, hợp tác lần này có rất nhiều phương án, cũng rất xem trọng.
Ngày thứ ba ở lại nước M, bệnh tình của Quý Hướng Không tái phát, trước đó anh ta bị đau ruột thừa, không kịp thời xử lý, đồ ăn ở nước M lại ăn không quen, cho nên phát bệnh rồi.
Trần Vu Nhất vội vàng đưa anh ta đến bệnh viện, làm kiểm tra, sau đó chuẩn bị phẫu thuật.
Đau ruột thừa là một bệnh nhỏ, chỉ cần làm phẫu thuật cắt bỏ là được, không phải chuyện gì lớn, không tới mấy tiếng thì Quý Hướng Không đã tỉnh lại, cười nói: “Cảm ơn cậu, người anh em!”
Trần Vu Nhất nhún vai, nheo đôi mắt đào hoa: “Tôi ngược lại vẫn là lần đầu tiên chăm sóc bệnh nhân nam, cảm giác không tốt gì cả, có thù lao gì không?”
“Lợi ích rất lớn đây, có điều phải đợi tôi xuống giường đã.” Quý Hướng Không nhẹ nhàng nói.
“Được rồi, được rồi, còn lợi ích nữa, cậu dưỡng bệnh đi, có điều với cơ thể cường tráng này của cậu, tôi đoán chắc rất nhanh thì có thể bay nhảy tiếp, cũng nói trước nha, lần sau tôi nếu tôi bị bệnh không thể xuống giường, cậu phải chăm sóc tôi, bô ị gì đó cũng phải bưng bê.”
Quý Hướng Không không khách sáo mà cho anh ta một đấm: “Vì có thể khiến tôi hầu hạ cậu một lần, cậu còn rủa mình tệ như vậy cũng không dễ dàng gì!”
Đang nói chuyện, cơ thể ngồi trên sô pha của Trần Vu Nhất hơi lung lay, giống như rất không ổn.
Liếc nhìn, Thân Nhã là hiểu bệnh tình của anh ta, nói trúng chỗ đau: “Chỗ đó lại không thoải mái sao?”
Trần Vu Nhất gật đầu, cảm giác khó nói, còn đau từng trận.
“Cậu cũng đi làm kiểm tra đi, thật là anh em hoạn nạn, khám bệnh cũng phải góp vui.”