Có lẽ vì mang thai, nên khoảng thời gian này rất thích ngủ, cho dù là buổi trưa hay là buổi tối.
Ngày hôm sau, lúc Thân Nhã đi ra từ phòng ngủ, Hoắc Đình Phong mặc đồ ngủ, đang ngồi đọc báo.
Có chút hiếu kỳ, cô đi đến, anh ôm lấy chiếc eo thon thả của cô, ngồi lên đùi anh, tin tức trên tờ báo đập vào mắt.
Vẫn là chuyện của công trình, nhưng tiêu đều lại có thêm nội dung mới, hơn nữa mũi dùi đang chỉ vào bản thiết kế và vật liệu ban đầu, còn có chứng cứ, tất cả đều rất rõ ràng, mạch lạc.
Thân Nhã sững sờ, cô cảm thấy chuyện này không thể được giải quyết nhanh như vậy, ngẩng đầu lên, hai tay thân mật ôm lấy cổ Hoắc Đình Phong, hàm khẽ chạm vào tờ báo: “Anh làm?”
“Không phải anh làm, mà đây chính là sự thật ở phía sau, điều anh làm chỉ là phơi bày sự thật thôi….” Đôi mắt Hoắc Đình Phong rất sâu nhìn cô, đột nhiên nói: “Xin lỗi.”
“Tại sao lại xin lỗi?” Cô hỏi.
“Lúc trước, em có ý chí và tham vọng muốn tự mình giải quyết vấn đề trước mắt như vậy, nhưng giữa chừng anh lại nhúng tay vào, lần sau, anh sẽ trưng cầu ý kiến của em, lần này cho anh xin lỗi, có thể tha chứ không?”
Thân Nhã cười: “Có thể tha thứ, nhưng thật sự không có lần sau, anh hiểu, sau khi trải qua chuyện như thế này, em không muốn quá ỷ lại vào một người nào đó, anh làm những chuyện này là vì em, em không đến mức không biết phân biệt đúng sai, nhưng lần sau, em muốn học cách tự trưởng thành, liên quan đến vấn đề vật tư của công trình này em đã chỉnh lý được không ít, lát nữa em sẽ đưa cho anh…”
Mặc dù hai ngày hôm nay không sang ban, nhưng cô vẫn luôn nghiên cứu thiết kế của Lâm Bối Vy, còn đi đến công trình để điều tra.
Thiết kế của cô ta lúc đầu quả thật không có vấn đề gì, nhưng đến tầng thứ mười, có một sai sót nhỏ, chính là tỉ lệ chịu lực của một góc.
Vấn đề quá nhỏ, nếu như không để ý sẽ không phát hiện ra, mà phần lún đúng vào góc đó.
“Được, em đưa tất cả tài liệu mà em đã chỉnh lý được cho anh, em làm chủ, anh phụ trợ….” Anh khẽ cười, giọng nói dịu dàng.
Buổi trưa, tin tức này được truyền ra, cơn tức giận trong lòng Trần Vu Nhất đều bùng lên, đồ ở trong phòng bị anh ta đập vỡ không ít.
Sự việc công trình này là con át chủ bài cuối cùng của anh ta, nhưng bây giờ lại không có chút tác dụng gì.
Ngực phập phồng kịch liệt, Trần Vu Nhất không có cách nào kìm nén được, anh ta đi vào phòng vệ sinh, sau khi từ phòng vệ sinh đi ra, anh ta đã đứng không vững.
Lúc này, bác sĩ Trương cũng tình cờ đi đến, nghe thấy âm thanh từ phòng vệ sinh truyền đến, ông ta vội vàng đi đến, sau đó va phải Trần Vu Nhất đang ở trong tình trạng quẫn bách.
Làm như không nhìn thấy, bác sĩ Trương đi đến, đỡ anh ta, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Trần Vu Nhất khá sĩ diện, mà bác sĩ Trương ở cùng với Trần Vu Nhất lâu như vậy, tính cách của anh ta, đương nhiên ông cũng biết được.
Sau khi nhận được tin tức, Trần Bội Linh, Cát Mỹ Ngọc, còn có ba của Trần Vu Nhất đều chạy đến.
Bác sĩ Trương nhắc lại một lần nữa: “Nếu như muốn có con, nhất định phải nhanh chóng tiến hành, nếu không, tình trạng của cậu chủ càng ngày càng chuyển biến xấu, xác xuất có thể mang thai ngày càng thấp, cũng rất có thể khiến đối phương không thể mang thai, cùng với thời gian, càng kéo càng lâu.”
Mấy năm nay, ba Trần cũng xem bác sĩ Trương như người nhà, không hề kiêng dè, chỉ nói với Trần Vu Nhất một câu: “Nhà họ Trần không thể tuyệt hậu, Vu Nhất.”
Lời nói của Cát Mỹ Ngọc cũng rất thấm thía, sâu xa: “Mẹ biết trong lòng con đang nghĩ cái gì, và muốn cái gì, nhưng con cũng biết, dựa tình trạng hiện tại của Thân Nhã, căn bản là không thể, nếu như có thể, mẹ cũng không muốn ép con, con là con của mẹ.”