Thẩm Thiên Canh bị đau hít một hơi lạnh, đẩy mạnh Tô Tình ra, sau khi nhận được sự tự do thì một tay bà ta cầm lấy cái ly thủy tinh đập về phía Dương Tuyết.
Dương Tuyết nhanh nhẹn vội vàng nhảy khỏi giường bệnh, nhưng mà ly thủy tinh đập vào vách tường ở phía sau giường bệnh, những mảnh thủy tinh rơi vun vãi thì bà ta không có cách nào tránh thoát. Có một mảnh xẹt qua gương mặt của bà ta, có mảnh thì xẹt qua cánh tay, trong nháy mắt máu tươi liền chảy ra.
Sau khi gọi bác sĩ vào trong, Thẩm Thiên Canh không nói lời nào dùng lực mạnh kéo Tô Tình đang nổi điên, vừa kéo vừa rời khỏi phòng bệnh.
Đến nhà chính nhà họ Thẩm, giữa hai người không khỏi phát sinh cuộc cải vả kịch liệt, trong nháy mắt nhà chính nhà họ Thẩm lại càng trở nên hỗn độn hơn, những đồ vật nào có thể ném đi đều đã bị ném nát, bụng của Thẩm Thiên Canh bị đồ vật ném đụng vào đau đớn, ngồi trên ghế sofa, dấu vết ở cổ tay lúc nãy bị cắn khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Tô Tình không khác gì một người điên, hét to, tùy ý đấm đá vào đồ vật trong phòng khách. Người giúp việc vô cùng hoảng sợ, không ai dám bước lên.
Nửa tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc Tô Tình đã không còn sức lực đánh đá nữa, hoàn toàn kiệt sức trượt xuống ngồi ở dưới đất.
“Nếu như mọi chuyện đã đến mức này, vậy thì cũng không cần phải giấu diếm nữa, qua khoảng thời gian này thì chúng ta ly hôn đi.” Thẩm Thiên Canh mở miệng thì nói như thế.
Suy nghĩ kỹ một chút, thật sự là ông ta nợ Tô Tình rất nhiều, cho đến bây giờ, nếu như tiếp tục lừa gạt thì thật là không có tình người.
“Ly hôn hả? Ông vì người phụ nữ đê tiện đó mà muốn ly hôn với tôi?” Tô Tình ngửa đầu cười to, lớp trang điểm xinh đẹp sạch sẽ đã tèm nhem, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Thiên Canh, ông có nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi tuyệt đối sẽ không để ông toại nguyện đâu, cả đời này tôi cũng sẽ không để ông toại nguyện.”
Cho dù có chết, bà ta cũng sẽ không ký tên, sau khi ly hôn xong sẽ để cho ông ta cùng với cái con tiện nhân đó sống hạnh phúc bên nhau? Không có cửa đâu.
“Giữa chúng ta đã không còn tình cảm, cứ buộc chặt vào như thế này chẳng tốt cho ai, cho nên, vẫn sớm ly hôn đi, tốt cho cả hai.”
Lúc nói chuyện, Thẩm Thiên Canh ôm bụng đứng dậy: “Bà cẩn thận suy nghĩ lại đi, chờ suy nghĩ xong rồi thì gọi điện thoại cho tôi, hai ngày nay tôi ở khách sạn trước.”
“Cút đi, ông cút đi cho tôi, cút càng xa càng tốt, cút!” Thở dốc từng hơi, Tô Tình thuận tay cầm lấy một cái bình hoa ở bên cạnh ném về phía bóng lưng đó, lúc này, bà thật sự rất muốn giết ông ta.
Chờ nhà chính nhà họ Thẩm trở về sự im lặng vốn có, một mình bà ta ngã ngồi ở dưới đất, vừa khóc vừa cười, không biết là muốn khóc hay là muốn cười.
Một lúc lâu sau, Tô Tình đứng dậy gọi một cuộc điện thoại: “Đi điều tra Thẩm Thiên Canh cho tôi, còn có mọi chuyện của Dương Tuyết, tôi muốn biết tất cả.”
…
Bà ta không thoải mái, đương nhiên cũng sẽ khiến hai người bọn họ sống không dễ dàng.
Chỉ cần trong tay bà ta nắm giữ yếu điểm của Thẩm Thiên Canh, đến lúc đó bà ta tuyệt đối sẽ khiến cho hai người sống không bằng chết.
Thẩm Thiên Canh gọi điện thoại cho Diệp Giai Nhi, kêu cô ngày hôm nay đến bệnh viện kiểm tra tủy, chờ hai ngày sau có kết quả thì có thể đến bệnh viện làm phẫu thuật.
Chuyện này trong lòng của Thẩm Thiên Canh có tính toán riêng của mình, nếu như bây giờ đã đưa ra quyết định chắc chắn, vậy thì phải nhanh chóng tiến hành để tránh đêm dài lắm mộng.
Diệp Giai Nhi đồng ý, lại nhấn mạnh một lần nữa, giữa cô và Dương Tuyết chỉ có dính dáng với nhau chính là tủy, sau khi ghép tủy xong rồi thì cả đời này sẽ không qua lại với nhau.
Buổi chiều, cô liền đến bệnh viện, thấy Thẩm Thiên Canh và Dương Tuyết, không biết là hai người gặp phải chuyện gì, trên mặt và tay đều là vết thương do thủy tinh cắt vào.