Trần Vu Nhất không nói gì nữa, vươn tay vỗ khẽ, ý bảo cô ta lên xe.
Thực ra, nói trắng ra thì điều hiện tại Trần Vu Nhất tiếp nhận, cho phép vẫn là nét dịu dàng như nước, hiểu ý người khác mà Lâm Nam Kiều duy trì trước đây, chuyện gì cũng bao dung, nhẫn nại, cảm thông.
Cho nên, nếu tính cách Lâm Nam Kiều thay đổi, Trần Vu Nhất đương nhiên không thể tiếp nhận.
Mà đứng trên lập trường Lâm Nam Kiều thì rõ ràng không phải vậy, ban đầu cô ta duy trì tính cách đó chính để gả cho Trần Vu Nhất, bây giờ cuối cùng đã gả cho anh ta, đã thoát khỏi bể khổ, thêm nữa, cô ta bây giờ là vợ anh ta, anh ta và tiểu thư hộp đêm thân mật như vậy, chẳng lẽ cô ta còn phải tiếp tục dịu dàng, ân cần, hiểu ý sao?
Nếu còn như vậy, không biết cô ta sẽ rơi vào kết cục gì, có lẽ sẽ như Thân Nhã.
Lâm Nam Kiều cảm thấy cô ta phải để Trần Vu Nhất biết một chuyện, cô ta hiện tại là vợ anh ta, không phải tình nhân!
Trên đường, hai người đều không nói chuyện, duy trì trầm mặc, trong lòng đều có tâm sự.
Lúc về tới nhà họ Trần, có khách đến, là chồng của Trần Bội Linh, Cố Thanh Thành.
Anh ta cao khoảng một mét bảy lăm, không tính là đẹp trai, cũng không tính là khó nhìn, vóc dáng lại giữ gìn rất tốt.
Anh ta tính tình phong lưu, Lâm Nam Kiều từng nghe thấy, nhìn thấy từ chỗ Trần Bội Linh, vừa khéo ánh mắt Cố Thanh Thành nhìn về phía này.
Ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Cố Thanh Thành có chút ý vị, Lâm Nam Kiều lại trực tiếp dời mắt.
Trước mặt ba mẹ Trần, Cố Thanh Thành cũng lễ phép, hiểu lễ nghĩa, Trần Bội Linh lại trào phúng, khinh thường, liên tục hừ lạnh.
Trần Vu Nhất không ăn cơm, đi tắm rửa, sau đó không xuống lầu, Lâm Nam Kiều vốn cũng không muốn xuống, nhưng quan hệ với Cát Mỹ Ngọc vốn đã tệ, không thể xấu đi nữa, bèn xuống lầu.
Trong lúc đó, Cát Mỹ Ngọc nói Cố Thanh Thành và Trần Bội Linh cũng nên có em bé rồi, tuổi lại không còn nhỏ nữa.
Cố Thanh Thành chỉ vâng, Trần Bội Linh lúc này căn bản không có ý sinh con, đặc biệt là sinh với Cố Thanh Thành, bị bức điên, bèn nói: “Ai muốn sinh con với anh ta, ở ngoài chơi nhiều phụ nữ như vậy, nói không chừng con riêng đã thành đàn rồi.”
Cuối cùng, tình cảnh có chút không vui, Cố Thanh Thành rời đi, quên mang túi, Cát Mỹ Ngọc kêu Trần Bội Linh đi đưa, Trần Bội Linh không chịu.
Hết cách, Cát Mỹ Ngọc lại kêu Lâm Nam Kiều đi, Lâm Nam Kiều không muốn lắm, nhưng, vẫn đi.
…
Chẳng mấy ngày nữa là qua năm mới, công ty nghỉ lễ, Thân Nhã cảm thấy không cần đi làm thoải mái biết bao, ngủ tới tự tỉnh.
Năm mới, cô không định về nhà, một mình trong căn hộ rất thoải mái.
Cô có gọi điện thoại Hoắc Đình Phong, nhưng, lúc nói chuyện, cô không hỏi anh khi nào về.
Tạm thời không nói đến quy mô công ty anh lớn, tết là lễ lớn, nhất định phải ở bên người nhà, hơn nữa, gia đình anh cũng là gia đình lớn, ở mặt này, có lẽ cũng có ước hẹn và quy định.
Một mình đón năm mới khá tốt, bất kể là ăn mặc hay gì khác, món gì cũng mua một ít, mua nhiều nhất vẫn là món viên.
Cô khá thích ăn món nấu nồi đất, cho nên mua nhiều hơn một tẹo, cuối năm gần kề, hầu như mọi người đều rất bận, bận chuẩn bị đồ tết.
Người trên đường luôn đông đúc, chen chúc, náo nhiệt như vậy, qua lại nhiều nhất vẫn là các cặp tình nhân thân mật, ngọt ngào dạo phố.