Thật ra những lời này được nói ra cũng không hề đơn giản, dường như trong đó có mang theo chút ý thăm dò.
“Chuyện y học thì tôi dốt đặc cán mai, ông cũng coi như là nhìn Vu Nhất lớn lên, chuyện này phải tốn nhiều công sức của ông rồi.”
“Đây là đương nhiên, đúng như lời tổng giám đốc Trần nói, tôi nhìn cậu Trần từ nhỏ đến lớn, đối với cậu ấy, tôi sẽ dùng mười hai phần tâm tư…”
Chuyện ở công trình tiến triển rất thuận lợi, càng đào thì càng sâu, nhưng cũng không liên quan đến Thân Nhã.
Đến ngày hôm sau, Thân Nhã bắt đầu đi làm bình thường, cô không còn bị liên lụy trong hạng mục công trình kia nữa.
Nghe nói, quản lý chỉ dùng một vài thủ đoạn đe dọa Lâm Bối Vy nói ra chút gì đó.
Nói ở bên trong, đương nhiên bên ngoài sẽ không biết, nhưng vẫn có một vài lời đồn đãi vô căn cứ, sau đó quản lý lại bị mang đi.
Chuyện này đã bị truyền ra khắp công ty, ngoài Lâm Bối Vy và quản lý, có mấy vị cấp cao cũng bị đưa đi.
Còn nói cái gì thì đương nhiên chẳng ai biết được, nhưng từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên có nhiều cấp cao của công ty bị điều động cùng lúc như vậy.
Thân Nhã nói là đi làm, nhưng cũng chẳng có gì để làm, bởi vì sự kiện công trình kia đã gây ra phản ứng rất lớn, gần đây công ty đang chấn chỉnh lại.
Cô định tìm một công việc khác, chứ không thể tiếp tục như vậy được.
Nghe cô muốn tìm việc làm, Hoắc Đình Phong nhướng mày. Tuy không nói gì, nhưng thái độ của anh đã thể hiện rõ ràng, anh không hài lòng với chuyện cô tìm việc làm.
Nhưng Thân Nhã muốn tự nuôi sống bản thân, sao có thể không tìm việc được chứ?
Buổi trưa ở công ty, lúc đang chuẩn bị ăn trưa, Trần Vu Nhất gọi điện thoại tới để đón cô đi ăn trưa.
Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Đình Phong đảo qua người cô, không hỏi gì cả.
Cúp máy, điện thoại lại gọi tới, tiếp tục cúp máy, sau đó lại tiếp tục gọi tới.
Thân Nhã hoàn toàn không có ý định nhận, định tắt nguồn điện thoại cho xong việc.
Đang chuẩn bị làm vậy thì nhận được một tin nhắn mới, người gửi vẫn là Trần Vu Nhất.
—-Bây giờ ở đâu? Tôi đến đón em rồi chúng ta cùng đi ăn trưa nhé.
Khóe miệng Thân Nhã nở nụ cười trào phúng và lạnh nhạt, sau đó xóa tin nhắn.
“Nếu rất không muốn nghe điện thoại vì cảm thấy bực bội và phiền phức, anh đề nghị em nên đưa anh ta vào danh sách đen…” Hoắc Đình Phong khẽ nhếch môi, vẻ mặt dịu dàng khẽ cười mà đưa ra đề xuất cho cô.
Thân Nhã bị trêu chọc đến không nhịn được nở nụ cười, híp mắt nhìn chằm chằm anh: “Có phải anh biết ai gọi tới không…”
Đôi môi mỏng hơi mím cong lại, Hoắc Đình Phong nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay rồi hôn lên môi cô, âm thanh trầm thấp nói: “Anh vô tình nhìn thấy…”
“Em không lưu số điện thoại của anh ta, nhưng anh lại nhớ kỹ.” Mặt Thân Nhã hơi nheo lại, mang theo ý cười.
“Ừm, trí nhớ của anh khá tốt…” Ngũ quan của anh rõ ràng, sắc mặt cũng không có chút phập phồng nào, vẫn là vẻ mặt thản nhiên và dịu dàng như cũ, trong mắt lóe lên hồ quang.
Nụ cười bên khóe miệng Thân Nhã càng thêm rực rỡ, gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Ừm, trí nhớ của anh đúng là tốt.”