Chuyện nên làm, chuyện không nên làm, cô đều làm hết rồi!
“Bữa trưa muốn ăn cái gì?” Ánh mắt của anh ta dừng trên người cô, hờ hững nói: “Tôi mời.”
Muốn ăn cái gì…
Gần như trong nháy mắt, trong đầu của Thân Nhã hiện ra bún cay, lập tức, nước bọt trong miệng có hơi ứa ra.
Dầu ớt đỏ nổi thành một lớp, sợi bún vừa mảnh vừa dài, điểm lên hành lá băm nhỏ, còn có thịt bằm nổi phía trên…
Chỉ tưởng tượng thì cô cảm thấy rất ngon, cũng rất muốn ăn.
Nhưng người đàn ông bên cạnh hiển nhiên không giống người biết ăn thứ đó, cô liếm môi, mở miệng nói: “Không sao, tới nội thành thì thả tôi xuống là được.”
Sau đó cô sẽ tự mình đi giải quyết vấn đề ăn uống của cái bụng, trong lòng cô đã nghĩ như vậy.
Mắt của Hoắc Đình Phong hơi khép lại, khóe môi cong lên: “Tôi luôn không có thói quen để phụ nữ mời…”
Thân Nhã biết điều anh ám chỉ là chuyện ở nhà hàng, cô giải thích: “Làm phiền anh nhiều lần như vậy, tôi chỉ là xuất phát từ tâm lý cảm ơn.”
“Giữa hai điều không khác biệt, không phải sao?” Anh ta nhướn mày hỏi ngược.
“Tôi hiện giờ hình như không đói quá nữa, không muốn ăn… ọt ọt…”
Tuy nhiên, cô vừa dứt lời, âm thanh đó lại lần nữa truyền tới, Hoắc Đình Phong hơi ngước lên, liếc qua gò má đỏ tới mức nhỏ ra máu vì sự xấu hổ của cô, ngón tay dài gõ trên vô lăng, khóe môi cong lên: “Bụng của cô bán đứng cô rồi…”
Nghe vậy, gò má của Thân Nhã càng đỏ, vội vàng xua tay: “Tôi thật sự không đói!”
“Nếu không muốn ăn cơm với tôi, tôi đương nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng, muốn xuống xe ở đâu?” Gương mặt của Hoắc Đình Phong hơi nghênh qua, ánh mắt liếc nhìn cô.
Trên gương mặt đẹp trai của anh ta còn mang theo nụ cười mê người, giọng nói cực kỳ giàu từ tính giống như rượu vang thơm lừng, không có chút gì không vui.
Phản ứng vẫn nho nhã, lịch lãm như vậy, ngược lại khiến Thân Nhã cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng, suy nghĩ một lát, cô liếm cánh môi, mở miệng nói thật: “Thứ tôi muốn ăn anh có hơi không hợp…”
Anh ngạc nhiên nhướn mày: “Sao không hợp.”
“Anh trông quá tao nhã, không giống người biết ăn thứ đó.” Anh cho người khác cảm giác quá tôn quý, những gì cô nói đều là lời thật lòng.
Cảm giác mà anh cho người khác chính là trời sinh nên ra vào khách sạn năm sao, hoặc tới những nhà hàng sang trọng của xã hội thượng lưu, còn những cái khác, đều không hợp.
Hoắc Đình Phong nhếch môi, giọng nói ôn hòa: “Đây là lời khen hay là phê bình tôi chỉ có thể ăn đồ ngon thế?”
Cô trả lời rất dứt khoát, mắt sáng lên: “Tôi thề, tuyệt đối là khen từ tận đáy lòng!”
Ánh nắng chiều thu chiếu xuyên qua cửa sổ đang mở, những ánh sáng lấp lánh nhảy nhót trên tóc và trên mặt cô.
Làn da của cô ở dưới sự phản chiếu của ánh nắng trở nên càng trắng trẻo, xuyên thấu, thậm chí ngay cả những sợi lông tơ rất nhỏ trên mặt cũng sáng lên, những tàn nhang đó càng giống như đang hoạt bát nhảy múa trên mặt cô, ánh mắt trong trẻo giống như phủ nước suối, trong veo thấy đáy.