“Sao em lại hỏi như vậy? Bọn anh không chấm dứt, sao thế?” Thẩm Thiên Canh cũng ngồi xuống: “Sao đột nhiên lại quan tâm đến vấn đề này?”
“Bốn năm trước, không phải anh nói là sẽ ly hôn với chị dâu sao? Đã bốn năm rồi, anh không những không đề cập đến chuyện ly hôn mà còn ngày càng gần gũi với người phụ nữ đó, anh rốt cuộc muốn làm gì đây?”
Thẩm Thiên Canh nhấp một ngụm trà nóng: “Cuộc tuyển cử mới đã bắt đầu rồi, làm sao có thể xuất hiện lùm xùm vào thời điểm này được? Hơn nữa, có Hoài Dương và ông ngoại nó ở đây, con đường này sẽ dễ dàng hơn.”
“Vậy anh có từng nghĩ tới lỡ một ngày nào đó sự việc bị bại lộ thì anh sẽ thu dọn tàn cục thế nào không?”
“Bây giờ không thể nói trước được tương lai, chỉ có thể đi từng bước một. Sau khi kết thúc cuộc tuyển cử, anh sẽ làm đơn ly hôn.” Thẩm Thiên Canh đã có kế hoạch của riêng mình.
Thẩm Hải Băng cau mày: “Anh có biết hậu quả của việc này có thể là gì không? Cho dù là Hoài Dương hay Trạch Hy, họ đều sẽ ghét anh!”
“Đó là điều không thể tránh khỏi, anh thích người phụ nữ đó từ tận đáy lòng.”
“Có thể ông cụ nhà họ Tô sẽ đối phó với anh, anh, anh phải nghĩ cho kỹ.”
Thẩm Thiên Canh chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Nhà họ Tô bây giờ đã không còn là nhà họ Tô của 20 năm trước nữa. Nhà họ Tô lúc đó có thể ví như hô mưa gọi gió, bây giờ bà cụ Mục đã qua đời, ông cụ Tô quá đau buồn. Hơn nữa ông cụ cũng đã rời khỏi cương vị công tác nhiều năm, nếu ông ta thực sự vì Tô Tình mà đối phó với anh, một khi tin đồn lan ra thì chỉ tổn hại đến thanh danh của ông ta mà thôi, nhà họ Tô bây giờ đã không còn như xưa nữa rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Hải Băng không nói gì nữa, nghe ông ta nói vậy, xem ra ông ta đã hạ quyết tâm không thay đổi.
“Thẩm Thiên Canh anh không phải là người bạc tình, sau này anh cũng sẽ làm tròn nghĩa vụ của mình với nhà họ Tô, sẽ không thất hứa.”
“Nói tóm lại em thấy được nhà họ Thẩm sau này sẽ không bao giờ yên ổn nữa.” Thẩm Hải Băng chỉ nói câu này.
Hai người còn đang nói chuyện thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Tô Tình bước vào cười nói: “Hải Băng cũng ở đây sao, chị và trai em sẽ tới chung cư của Hoài Dương, em có muốn đi cùng không?”
Vẻ mặt Thẩm Hải Băng bỗng thay đổi, cô ta gật đầu: “Được, ở nhà một mình cũng chán.”
Ở nơi khác.
Thẩm Hoài Dương mới làm việc được ba tiếng đã lẻn về nhà!
Lúc này, anh đang nằm trên sô pha, hai chân tao nhã duỗi thẳng, Huyên Huyên dang chân ngồi trên bụng anh xem “hoạt hình Gấu Booni” phát trên tivi, bé thỉnh thoảng còn nhảy lên bụng anh hai cái.
Thẩm Hoài Dương rên rỉ, vỗ nhẹ vào mông nhỏ của bé hai cái.
Diệp Giai Nhi đang ở trong phòng bếp, phòng bếp bày rất nhiều rau, cà tím, nấm, thịt gà và tỏi.
Cô cùng Huyên Huyên và ba mẹ đi siêu thị thì nhận được cuộc gọi từ người đàn ông này, anh tố khổ, phàn nàn, đòi cô nấu ăn cho anh.
Cô bắt đắc dĩ đành nói dối ba mẹ rồi đưa Huyên Huyên đến nhà anh. Lúc vào nhà thì phát hiện người đàn ông nào đó đang uể oải ngủ trên ghế sô pha, trên bàn trà có rất nhiều đồ ăn.
Cơm đang bốc khói trong nồi cơm điện, cô nhanh chóng chế biến món cà tím hầm, gà xào ớt, thịt lợn xào tỏi.