Thân Nhã thích câu trả lời như vậy, trong lòng cũng rung động. Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.
Cuộc hôn nhân thất bại đã nói với cô, đừng làm con chim nhỏ mãi mãi nép vào lòng người khác, cũng đừng muốn dựa vào đàn ông suốt đời, càng đừng nghĩ tới việc chỉ cần có đàn ông ở đấy, bạn sẽ không sợ mưa gió, muốn làm gì thì làm.
Bởi vì, tiền đề cho những việc đó là người đàn ông phải yêu bạn mãi mãi, mới có thể yêu chiều cho bạn muốn làm gì thì làm.
Nhưng, nếu anh ta không yêu bạn, khoảnh khắc dứt khoát bỏ đi, bạn mới phát hiện, rời khỏi anh ta, bản thân mình cằn cỗi đáng thương đến mức nào.
Bước đi bằng chính đôi chân mình mới là vững vàng nhất, chịu được chà đạp, mặc dù không còn tình yêu và hôn nhân, bạn vẫn có thể hô mưa gọi gió trong công việc và cuộc sống.
Phụ nữ, cũng nên trưởng thành, nên có con đường của riêng mình, không thể lúc nào cũng dựa vào đàn ông, ỷ lại quá lâu sẽ trở thành thói quen.
Lâm Nam Kiều tới bệnh viện xếp hàng kiểm tra, cẩn thận tính toán, cũng một tháng không có kinh nguyệt rồi.
Kết quả có rất nhanh, cô ta ăn trưa ở nhà ăn, sau đó khi trở về bệnh viện đã có kết quả.
Bác sĩ nói với cô ta, đúng là đã mang thai, đã được hơn một tháng…
Lâm Nam Kiều chạm tay vào bụng, suy đoán của cô ta quả nhiên không sai, mang thai hơn một tháng.
Nhìn báo cáo, vẻ mặt cô ta có chút sâu xa, không đoán ra được trong lòng cô ta đang nghĩ gì.
Buổi chiều công ty cũng không có chuyện gì cần xử lý, cô ta không tới công ty mà về thẳng biệt thự.
Đương nhiên cô ta sẽ không giấu Trần Vu Nhất chuyện mang thai, cô ta cũng có tính toán riêng của mình.
Buổi tối, Trần Vu Nhất trở lại biệt thự, Lâm Nam Kiều đã bảo nhà hàng nấu ăn xong đưa tới, có cả canh và cháo.
Cô ta không biết nấu ăn, cũng không định học nấu ăn. Cô ta ghét mùi dầu mỡ, cũng ghét mùi đồ ăn bám trên người.
Hơn nữa tiếp xúc với dầu mỡ quá lâu cũng sẽ khiến làn da trở nên thô ráp, cô ta cực kỳ chán ghét cảm giác dầu mỡ.
Rửa tay sạch sẽ, Trần Vu Nhất cởi áo vest ra, tùy ý ném trên sô pha, ánh mắt cuối cùng cũng lướt qua bàn ăn phong phú, nói: “Không có cháo gạo kê sao?”
“Anh muốn ăn à? Để em gọi điện thoại bảo họ mang tới.” Dứt lời, Lâm Nam Kiều đã cầm điện thoại lên.
“Chỉ vì một bát cháo mà phải mất bốn mươi phút đưa tới đây, em biết nấu không?” Nói thật, Trần Vu Nhất ăn đồ ăn của nhà hàng này đã hơi chán ngấy rồi.
Lâm Nam Kiều lắc đầu: “Em cũng không thích đồ ăn nhà hàng, hay ngày mai tìm một cô giúp việc nấu ăn đi, anh muốn ăn gì thì bảo cô ấy làm cho ăn.”
Trần Vu Nhất gật đầu, hương vị đồ ăn quả thật khá ngon, nhưng cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Lâm Nam Kiều đặt báo cáo kiểm tra trước mặt anh ta, dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói với anh ta: “Em mang thai rồi, là lần không dùng biện pháp bảo hộ, mang thai ngoài ý muốn.”
Đôi mắt đào hoa của Trần Vu Nhất nheo lại, cầm báo cáo kiểm tra, ánh mắt lướt xem từ đầu tới cuối, tốc độ đọc của anh ta rất nhanh.
Trong lúc anh ta đọc báo cáo, Lâm Nam Kiều vẫn luôn âm thầm cẩn thận nghiêm túc quan sát vẻ mặt anh ta, bất luận biểu cảm nhỏ nào của Trần Vu Nhất, cô ta cũng không bỏ qua.
Cô ta muốn nhìn rõ xem rốt cuộc trong lòng anh ta nghĩ thế nào…