Thân Nhã gần đây mà anh ta tiếp xúc có dáng vẻ mà suốt bảy năm qua anh ta chưa từng thấy!
Cô làm việc nghiêm túc, cẩn thận, càng tỏa ra thần thái tự tin, còn có hào quang chói mắt không nói rõ được.
Nhưng khi cô đang ở dáng vẻ như vậy thì lại bị tên đàn ông khác chiếm giữ, thậm chí còn có thân thể của cô, mọi thứ của cô, tất cả!
Anh ta không có cách nào thừa nhận! Càng không thể chấp nhận được!
“Lời em nói kể ra cũng đúng. Vậy thì bắt đầu từ hôm nay, không, bắt đầu từ thời khắc này, tôi sẽ thực hiện câu mà tôi nói theo đuổi em kia…”
Cho dù giữa Thân Nhã và gã họ Hoắc ấy có nảy sinh tình cảm, nhưng hai người cũng chỉ mới ở cùng nhau nhiều nhất hai tháng.
Còn anh ta với Thân Nhã có tình cảm bảy năm với biết bao ngày tháng bên nhau. Những tình cảm ấy không thể hoàn toàn biến mất trong thời gian ngắn như thế được.
Như thế xem ra khả năng thắng lợi của anh ta nhiều hơn khối lần so với gã họ Hoắc kia!
Rút ra được kết luận như thế, cơn tức giận trong lòng anh ta giảm đi kha khá, ngay cả tâm trạng cũng tốt lên. Dáng vẻ anh ta hơi lười nhác, tựa vào lưng ghế, nới lỏng cà vạt trên cổ.
Thực ra nói cho cùng, từ đáy lòng Trần Vu Nhất thật sự không tin rằng Thân Nhã đã ngủ với Hoắc Đình Phong.
Trong ấn tượng và nhận thức của anh ta, Thân Nhã không phải kiểu người tùy ý và sống thoáng mà lên giường với người đàn ông mới chỉ quen biết hai tháng…Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Anh ta cảm thấy vết hôn trên cổ cô cũng chỉ là làm cho có vậy thôi…
Thân Nhã mở tài liệu. Ánh mắt cô nhìn Trần Vu Nhất mang vẻ lạnh lùng, xa lạ cùng chế giễu không thể diễn tả hết bằng lời: “Hình như… hôm qua Lâm Nam Kiều mới phá thai vì anh, vậy mà đến hôm nay anh đã lại nói những lời như thế với tôi. Nói thật, tôi thực sự rất tò mò anh có tâm trạng và suy nghĩ thế nào mới nói ra được như thế đấy? Hay vốn dĩ anh đã là một kẻ lăng nhăng, bạc tình, thích chơi đùa phụ nữ trong lòng bàn tay mình như thế rồi?”
Đến tận lúc này, cô vẫn luôn nghi ngờ sâu sắc trong thời gian bảy năm qua mình đã thực sự hiểu rõ chân tơ kẽ tóc của Trần Vu Nhất hay chưa?
Cơ thể Trần Vu Nhất tựa vào lưng ghế hơi sượng cứng lại. Giây phút này, quả thực anh ta đã quên đi sự tồn tại của Lâm Nam Kiều.
“Tôi nghiêm túc nhắc lại một lần nữa. Tôi đến đây là để bàn hợp đồng với anh. Nếu không phải vì bản hợp đồng này, chắc chắn tôi sẽ không gặp anh. Bây giờ bắt đầu bàn hợp đồng đi.”
Anh ta không trả lời. Thân Nhã cũng không đợi câu trả lời của anh ta.
Bởi vì đối với cô mà nói, đáp án vốn không quan trọng một chút nào cả, càng không có giá trị để phải đợi.
Tiếp theo đó, hai người bắt đầu bàn luận chi tiết trong hợp đồng. Từ đầu đến cuối, Trần Vu Nhất đều không nói gì. Không nhìn ra được trong đôi mắt vừa đen vừa sâu của anh ta đang ẩn chứa suy nghĩ gì, hiếm khi nào anh ta lại trầm mặc như thế.
Hợp đồng được thảo luận rất thuận lợi, kết thúc rất nhanh, cũng là nhờ Trần Vu Nhất yên tĩnh phối hợp. Thân Nhã rất hài lòng với trạng thái như thế này.
Bàn bạc xong hợp đồng đương nhiên Thân Nhã cũng không cần thiết phải ở lại nữa. Chưa đợi Trần Vu Nhất lên tiếng, cô đã đứng lên, nhanh chóng gọi một chiếc taxi rồi rời đi.